Vài ngày sau, tacũng về tới Hứa Đô. Lúc ta đem Tần Dũng tới cửa phủ Tào Tháo, mới nhìngiật mình, thật náo nhiệt, người đến kẻ đi, chẳng giống phủ tướng quânchút nào, giống cái chợ hơn. Ta tới Tào phủ, tâm tình khó khăn lắm gomgóp nửa ngày mới vững vàng được, lại bị tên gác cổng phá hư chẳng còngì. Kẻ kia điềm nhiên nói với ta: “Đại nhân nhà ta thời gian tiếp đãivăn nhân tài tử còn không có, làm gì có thời gian gặp tên gian thươngnhỏ bé như ngươi. Hừ, thật sự là không biết tự lượng sức mình.” Thật bực mình mà, đang định cho hắn hai cái tát, vừa may Trình Dục tới, thấy tarất mừng rỡ lôi vào phủ.
Thấy ta thần sắc khôngvui vẻ, Trình Dục thở dài: “Tử Vân, ngươi làm gì phải bực bội với một hạ nhân.” Ta nhìn ông ta: “Trọng Đức tiên sinh, ông thân mật cùng một tiểu thương bần tiện, không sợ người khác nói này nọ sao?”
Trình Dục cười khổ: “Tử Vân, những lời này, ngươi nói ở đây thì được, đừng để chủ công nghe thấy, đừng đùa giỡn như trẻ con nữa.”
Haha, đùa giỡn trẻ con? Ta vẩy đầu, hít mạnh một hơn, tâm tình ổn địnhlại, bước vào nội đường. Trình Dục vội đi tìm Tào Tháo. Tào Tháo đượcbáo, vội vã gặp ta, phía sau ông ta còn một người đi theo, ta không quen biết, chắc là tâm phúc ông ta mới thu nhận.
Thấy Tào Tháo bước vào, ta tiến lên chào: “Triệu Như tham kiến chủ công.”
Tào Tháo nắm lấy tay ta: “Tử Vân, ngươi cuối cùng cũng chịu tới gặp ta rồi? Gần một năm rồi, mấy ngày nay ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615386/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.