Nếu như Tô Khuynh Quốc nghe thấy câu cuối cùng của Mộ Dung Cửu Châu, hơn phân nửa sẽ quay lại hỏi cho ra lẽ. Bất quá hiện tại hắn đang âu sầu ──
Lạc đường rồi…
Trí nhớ của Tô Khuynh Quốc phi thường phi thường tốt, chỉ là không thể áp dụng để nhớ đường.
Ở Huyền Thiên phủ hai mươi năm, ngoại trừ ngọa thất cùng đài luyện công, những nơi khác nếu không ai chỉ dẫn, hắn vẫn sẽ đi lạc như thường. Đây cũng chính là lý do tại sao đệ tử trong phủ thường xuyên nhìn thấy Tô Khuynh Quốc cứ như mộng du đi loạn khắp nơi.
Chỉ là cái nguyên nhân mất mặt này, Tô Khuynh Quốc có chết cũng không chịu nói ra.
Hiện tại hắn đã phát hiện mình gặp rắc rối to rồi.
Nhảy lên nhảy xuống mấy mái nhà, hắn liền hoàn toàn không còn cảm nhận được phương hướng.
Tiếng đánh nhau vừa rồi đã sớm kinh động thị vệ, đoàn người cầm đuốc nhộn nhịp xông đến nơi ở của hoàng đế hộ giá, ánh lửa rọi khiến bốn phía sáng rực. Tô Khuynh Quốc đành phải trốn vào sau bụi cây tìm cách quay về.
“Tô công tử, sao ngươi lại ở đây?” Đang ngồi dưới đất lấy nhánh cây dốc toàn lực vẽ lại địa đồ, nghe thấy sau lưng có người lên tiếng, Tô Khuynh Quốc quay đầu lại.
Dưới ánh lửa, Đồ Cẩm Sơn cười híp mắt chào Tô Khuynh Quốc. Trên người khoác áo choàng ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức từ trong mộng mơ mơ màng màng chạy đến.
“Khụ, ta đi tiểu đêm.” Tô Khuynh Quốc chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-khuynh-quoc/2343724/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.