Đi rồi? Mộ Dung Cửu Châu mừng rỡ, đây đúng là cơ hội tốt để bỏ trốn.
Ra khỏi nhà chưa đi được mấy bước, đã bị hai gã trẻ tuổi mặc y phục đệ tử Huyền Thiên phủ khách khí ngăn lại: “Mộ Dung tiên sinh, đêm đã khuya, xin quay về nhà nghỉ ngơi. Nếu tiên sinh xảy ra chuyện, chúng tiểu nhân đảm đương không nổi.”
Ngữ khí rất cung kính, nhưng ý đồ giám sát không cần nói cũng đã rõ. Mộ Dung Cửu Châu khoé mắt khẽ liếc, xung quanh mờ mờ ảo ảo, còn có không ít người đang đi lại trong rừng.
Tình hình trước mắt, căn bản là trốn không thoát. Hắn làm mặt lạnh trở vào nhà, thổi tắt nến, cởi ngoại y ném lên đầu giường được kê ở góc tường. Mở mắt nhìn ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, nằm suy tính kế thoát thân cả nửa ngày, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.
Trong giấc ngủ chập chờn, mơ hồ cảm thấy có người đến bên giường. Hắn lập tức cảnh giác, quay đầu, không ngoài dự liệu nhìn thấy Tô Khuynh Quốc đã trở lại, đang đứng ở đầu giường, trong tay còn cầm một túi vải nhỏ.
“Giường của ngươi bên kia.” Mộ Dung Cửu Châu lạnh lùng chỉ về phía đối diện.
“Ta biết.” Tô Khuynh Quốc mỉm cười đặt túi vải xuống, bên trong là một đống bình lớn lọ nhỏ. Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Mộ Dung Cửu Châu, hắn mở một chiếc bình nhỏ, mùi thuốc mát dịu lan tới chóp mũi hai người.
“Những thứ này đều là thuốc trị thương tốt nhất trong phủ, đảm bảo sẽ không đau như lần trước. Mộ Dung, hôm nay ta muốn ── “
“Câm miệng!” Mộ Dung Cửu Châu tức giận đến phát run, tự nghĩ lẽ nào mình xúi quẩy đến tám đời mới dây dưa với một tên ngốc như vậy. Hất tay đánh đổ toàn bộ chai lọ trên giường xuống đất, trừng mắt nhìn Tô Khuynh Quốc, gằn từng chữ một: “Còn hồ ngôn loạn ngữ, từ nay về sau ta tuyệt thực. Không giết được ngươi, cũng không thể trốn thoát, nhưng muốn đói chết, cũng không phải khó khăn.”
“Ta…” Nhìn quyết tâm không còn nghi ngờ gì trong mắt nam nhân, Tô Khuynh Quốc cũng không phí lời nữa. Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhẹ nhàng như lá bay về giường của mình, liều mạng xoa cằm.
Ai, tính tình hoàng đế sao lại ngang ngược như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không cho hắn nói hết. Hắn bất quá là muốn thử xem bị tiến vào có tư vị gì… Chỉ đáng tiếc cho những dược cao thượng hạng này.
Quên đi, ngủ thôi ngủ thôi. Vừa nhắm mắt, đã thẳng tới chỗ chu công.
Nghe thấy Tô Khuynh Quốc không bao lâu đã nhịp thở đều đặn chìm vào mộng đẹp, sau trận ầm ĩ này Mộ Dung Cửu Châu nào có thể ngủ tiếp, mãi đến bình minh mới có thể miễn cưỡng chợp mắt nghỉ ngơi.
Vừa mới tỉnh giấc, ánh nắng cũng đã rọi khắp phòng. Những mảnh vỡ dưới đất cũng được thu dọn sạch sẽ. Đệm chăn trên giường Tô Khuynh Quốc được xếp chỉnh tề, nhưng người không còn ở đó.
Mộ Dung Cửu Châu vừa đặt chân xuống đất, cửa phòng liền mở ra, Tô Tuyền bưng chậu rửa mặt cùng khăn tiến vào.
Tuy trên đường về Huyền Thiên nhai đều là nàng hầu hạ hắn, nhưng ám ảnh thụ hình lúc trước vẫn còn, nàng vẫn luôn sợ hãi dè dặt đối với Mộ Dung Cửu Châu, không dám nói gì với hắn, chỉ lẳng lặng hầu hạ Mộ Dung Cửu Châu rửa mặt chải đầu, lại dâng điểm tâm trà nước.
Hiếm khi không có Tô Khuynh Quốc lải nhải bên tai, tâm tình Mộ Dung Cửu Châu cũng tốt lên hẳn, chậm rãi uống trà, đột nhiên nhướn mày, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa.
Nam tử tuấn tú một thân thanh sam chậm rãi đi qua cánh rừng, bước vào trong nhà. Lúc nhìn thấy Mộ Dung Cửu Châu, nam tử tựa hồ có điểm kinh ngạc, nhưng nụ cười vẫn hiện diện trên mặt, gật đầu chào Mộ Dung Cửu Châu.
“Phương tiên sinh, sao người lại đến đây?” Tô Tuyền vội mời nam tử ngồi xuống.
Nam tử khẽ cười, khiến người như được tắm mình trong gió xuân: “Tối qua Khuynh Quốc đến tìm ta, còn lấy đi một đống dược cao ta khổ công bào chế, nói là muốn dùng với người mình thích. Ha hả, ta còn ngỡ hài tử này vừa xa nhà một chuyến cư nhiên dẫn cả hiền thê về. Hôm nay cố tình qua đây xem thử, là thiên kim nhà ai khiến hài tử này chịu mở lòng như vậy?”
“A?” Tô Tuyền đang châm trà, nghe xong tay bỗng run lên, suýt nữa tự làm bỏng mình.
Tiểu tổ tông của nàng rốt cuộc đã nói gì với Phương tiên sinh a? Còn khiến Phương tiên sinh nghĩ hắn dẫn về một nữ hài tử?
Trộm nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng âm lãnh của Mộ Dung Cứu Châu, nàng liền rùng mình mấy cái.
“Sao thế? Bị cảm lạnh à?” Phương tiên sinh vươn ra hai ngón tay thon dài, hoà nhã nói: “Để ta bắt mạch cho ngươi.”
Tô Tuyền cuống quýt lắc đầu, vừa định nói mình không sao, một thanh âm trẻ trung trong trẻo bỗng nhiên truyền đến: “Ai bị cảm lạnh?”
Tô Khuynh Quốc tay áo tung bay, hai phen lách người đã dễ dàng vượt qua cánh rừng tiến vào nhà, cầm lấy miếng bánh xốp hạch đào, lấp đầy cái bụng trống rỗng sau khi luyện công xong, mới quay về phía Phương tiên sinh cười nói: “Ngươi tới thật đúng lúc. Ta còn định tìm ngươi xin thêm một ít dược cao.”
Nam tử khẽ nhướn mày: “Ngần ấy dược, chỉ trong một đêm ngươi đã dùng hết rồi sao?”
“Làm gì có, đều bị hắn tức giận đánh vỡ cả rồi, ta còn được chưa dùng.” Tô Khuynh Quốc uỷ khuất chỉ chỉ Mộ Dung Cửu Châu.
Bầu không khí lập tức quỷ dị.
Phương tiên sinh nhìn sắc mặt xám xanh của Mộ Dung Cửu Châu, lại nhìn Tô Khuynh Quốc, hỏi dò: “Ngươi chạy đến chỗ ta đòi một đống dược cao, là muốn dùng… với… hắn?”
Tô Khuynh Quốc cuối cùng cũng nhìn ra được thần tình có chút quái dị của nam nhân, hỏi ngược lại: “Có gì sai sao?”
”Không có gì.” Phương tiên sinh thở dài một hơi, khôi phục nụ cười ấm áp, nói: “Đêm qua ngươi không nói cho ta biết, ngươi dẫn về phủ một nam nhân.”
“Đêm qua ngươi cũng đâu có hỏi người ta dẫn về là nam hay nữ a!” Tô Khuynh Quốc nhún vai, đang định nói tiếp, nhưng vừa nhìn đến sắc mặt Mộ Dung Cửu Châu, hắn liền thẳng thắn đuổi khách: “Phương Ca Nhai, ta còn muốn dẫn Mộ Dung đi ra sau núi du ngoạn, ngươi về đi.”
Phương Ca Nhai mỉm cười, đứng dậy ra khỏi nhà, đột nhiên quay đầu lại, quan sát Mộ Dung Cửu Châu một hồi, lại nói với Tô Khuynh Quốc: “Đoạn mạch nếu kéo dài, sẽ tổn thương huyết khí, ngươi không nên hại hắn.”
Hắn ra về, Tô Tuyền cũng thu dọn chén đũa cáo lui.
Mộ Dung Cửu Châu rốt cục nhìn Tô Khuynh Quốc, cười lạnh: “Có phải gặp ai ngươi cũng muốn đem chuyện ta bị ngươi làm nhục kể với người đó, để ta mất hết sỉ diện mới chịu dừng lại?”
“Ta làm nhục ngươi hồi nào?”
Tô Khuynh Quốc ngơ ngác, muốn hỏi tại sao chuyện hai người cùng làm, Mộ Dung Cửu Châu lại cho đó là mối nhục to lớn. Nhưng trải qua vết xe đổ mấy lần trước, trong lòng biết hắn mà hỏi sẽ chỉ làm nam nhân tức giận thêm, đành nén lại không hỏi. Tâm tư vẫn còn miên man suy nghĩ câu nói của Phương Ca Nhai.
Sau khi luyện thành Đoạn mạch thủ, đây là lần đầu tiên hắn dùng trên người kẻ khác, nhớ đến lời cảnh báo của Phương Ca Nhai, không khỏi có điểm bất an. Do dự chốc lát, nói: “Mộ Dung, nếu ta giải huyệt cho ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta, sẽ không bỏ trốn chứ?”
Trong lòng Mộ Dung Cửu Châu một trận cuồng hỉ, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Ta đáp ứng ngươi không đi.”
Tô Khuynh Quốc nghiêng đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Cửu Châu một hồi, mới thất vọng lắc đầu: “Ngươi nói dối.”
Tên ngốc này, tại sao lúc cần ngu ngốc cư nhiên lại trở nên thông minh như vậy? Mộ Dung Cửu Châu âm thầm mắng mấy câu, chỉ hừ không nói.
Nam nhân lại mất hứng rồi… Tô Khuynh Quốc than thở, thực sự không biết nên làm sao mới tốt. Nhíu mày nửa ngày, vẫn là dẫn Mộ Dung Cửu Châu ra ngoài giải khuây.
Suốt dọc đường tựa hồ sóng êm gió lặng, nhưng khắp nơi đều mơ hồ có người canh gác nhiều hơn. Mộ Dung Cửu Châu một bên giả vờ thưởng thức phong cảnh, vừa âm thầm ghi nhớ vị trí canh gác.
Vòng qua Bích Hàn tuyền, phía trước tiếng nước róc rách, một dòng suối vắt ngang trước mắt. Vài phụ nhân đang ở bên bờ giặt y phục, còn có dăm ba hài đồng chạy tới chạy lui, chơi đến hăng say.
Nhìn thấy Tô Khuynh Quốc, những phụ nhân này đều dừng việc, bắt đầu vây quanh, mồm năm miệng mười huyên thuyên với tiểu Phủ tông được mọi người sủng ái nhất này.
Mộ Dung Cửu Châu đứng một bên, lặng lẽ quan sát địa thế nơi đây. Đột nhiên vạt áo như bị ai đó níu lấy.
Hắn cúi đầu, một tiểu nữ hài đi còn chưa vững đang đứng bên chân hắn hái vài đóa hoa dại ven đường.
“Thúc thúc, cho thúc này.” Tiểu nữ hài thấy hắn, cánh tay mủm mỉm tròn trịa giơ lên mấy bông hoa nhỏ vừa hái được, ngây thơ nhìn hắn cười.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nựng nựng khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu nữ hài.
“Hảo nhột, thúc thúc.” Tiểu nữ hài cười toe toét lộ ra mấy cái răng sữa.
Tiểu hài tử, đúng là khả ái… Mộ Dung Cửu Châu cũng khẽ mỉm cười, bàn tay nựng gương mặt tiểu oa nhi dần dần trượt xuống, dừng lại nơi cái cổ bé nhỏ, dụng lực siết chặt ──
“Thúc ── ” Thanh âm bị nghẹn lại giữa yết hầu, gương mặt tiểu nữ hài, phút chốc đã tái xanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]