Cánh cửa mở ra, lão ông thở dài nhìn hai nam nhân quỳ hơn ba ngày ba đêm…..
Lòng chán nản nặng nề…!!
“ Ngươi theo ta đến đây….” lão ông trầm giọng nói, tay chỉ vào Phong Tà Nguyệt
Phong Tà Nguyệt đứng dậy, thân hình có chút lảo đảo, đi theo Âu Dương mộ hiên phía sau.
Âu Dương Mộ Hiên đưa Phong Tà Nguyệt vào một hang động phía sau góc vườn …
Không khí lên men ẩm ướt, cái lạnh có chút buốt cũng khiến cho người ta có chút buốt óc
“ Đến rồi…” Âu Dương Mộ Hiên xoay nguời lại, đối diện với Phong Tà Nguyệt, mục quang kiên định nói
“ Lời thề hơn hai mươi năm trước..ta vĩnh ko thể phá bỏ, cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa.” tình?..ta hiểu…vì ta cũng từng yêu, đến bây giờ cũng vậy, thứ tình cảm ngọt ngào nhất nhưng cũng đau thương nhất.
Phong Tà Nguyệt nhãn thần một mảnh tịch mịch, nào còn băng lãnh thường ngày, đôi con ngươi sắc liệm giờ chỉ còn nhàn nhạt ai thương.
Thê lãnh
Cô tịch….
“ Nhưng mà ta ko thể ra ngoài cũng ko phải ko cứu được nàng…” Âu Dương Mộ Hiên mỉm cười vuốt râu ôn hòa nói
Lời nói này của lão ông như cây cỏ cứu vớt tâm linh lạc mịch lúc này của Phong Tà Nguyệt.
Hắn mục quang một lần nữa dáy lên hi vọng mà nhìn vào Âu Dương Mộ Hiên.
Âu Dương Mộ Hiên cười nhẹ, ung dung đi đến gốc cây trong động.
Một loài hoa xinh đẹp, một màu đỏ diễm mỹ đến chói mắt, sắc hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-khuynh-ca/1922955/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.