Trước sân sa la nở rộ một khoảng trời, gió thổi lộng tay áo thiên thanh sắc. Từng đợt gió mơn man trên da thịt mát rượi, Tiểu Tuyết hơi nhắm mắt lại, an tĩnh thưởng thức từng đợt gió đông đang tràn về.
Tách trà hương trên bàn nguội lạnh, hương thơm không còn đọng lại như ban đầu, một làn khói mờ ảo bay lên lặng lẽ tan biến giữa đất trời. Chợt vài tiếng chim kêu râm ran xé tan bầu không khí tĩnh mịch, Tiểu Tuyết bừng tỉnh, cảm thấy có chút đau đầu.
Từ trước đến nay luôn vì chuyện của Thái tử điện hạ mà đau đầu, nếu đối phương sớm trưởng thành một chút thì nàng đã không cần phải lo lắng nhiều đến vậy. Thế mà Chu Túc Nhi lại oán trách nàng quá tàn nhẫn, không muốn thay thế mẫu hoàng thượng vị, chưa bao giờ đối phương biết nàng đã hao tổn bao nhiêu tâm trí để giữ vững vị thế ngày hôm nay. Chưa từng cầu cho bản thân điều gì, không khao khác trở thành vương hậu nhất phương, chỉ mong Thái tử điện hạ có đủ bản lĩnh chống đỡ giang sơn Liên Hạ phồn hoa. Nhưng có lẽ bấy lâu nay đều phí công vô ích, Chu Túc Nhi vẫn không chịu trưởng thành, chọn làm một đứa nhỏ dựa dẫm vào bóng mát rộng lớn của mẫu hoàng và mẫu hậu.
Có khi nào do nàng bức bách quá mức khiến Chu Túc Nhi muốn vùng vẫy thoát ra?
Thuở nhỏ hai người đã gắn bó như hình với bóng, tính cách của Thái tử điện hạ nàng hiểu hơn ai hết, phải có lí do mới khiến Chu Túc Nhi từ bỏ vương vị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-hong-nhan-chi-hong-nhan-le/223210/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.