Ai đội phượng quan? Ai cùng người kết phát phu thê? 
Ai từng vì người mà khóc? Ai từng ước nguyện bách niên? 
Tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy rồi cũng chẳng còn là mình nữa, nửa đời phiêu bạt, nửa đời cố chấp… 
Ta đem tình yêu trả cho ngươi, ngươi trả cho ta thanh xuân năm đó có được không? 
Góc sân nhỏ thổi lộng hương anh đào, một nam tử trung niên khuynh thân xoa đầu một nữ hài sáu tuổi, trong giọng nói mang theo bốn phần trách cứ. 
“Cẩm Ngôn ngươi không thể nhường cho Cẩm Tú được sao?” 
Châu Cẩm Ngôn đáng thương nhìn quả cầu trong tay mình, mặc dù không nỡ nhưng vẫn đưa cho hắn. 
Vẫn góc sân cũ, vẫn là một ngày trời lộng gió phương bắc thổi, nam tử lạnh lùng nhìn Châu Cẩm Ngôn khiển trách. 
“Chỉ có một mảnh ngọc ngươi cũng tiếc rẻ, Cẩm Tú là muội muội của ngươi ngươi nhường nàng thì làm sao? Mau đưa cho nàng!” 
Châu Cẩm Ngôn khoé mắt phiếm hồng, môi mím chặt ngăn bản thân bật khóc trước mặt phụ thân, miễn cưỡng đưa mảnh ngọc bội qua. 
Châu Cẩm Tú hừ lạnh, cầm lấy bỏ đi. 
Mẫu thân qua đời thời điểm Châu Cẩm Ngôn còn chưa tròn năm tuổi, phụ thân tục huyền lấy về một cái kế mẫu sinh ra Châu Cẩm Tú— cùng nàng đồng phụ dị mẫu muội muội. 
Châu Cẩm Tú thiên sinh lệ chất, thông minh hoạt bát, từ nhỏ đã nổi danh xinh đẹp khiến nhiều người yêu thích. Nhưng Châu Cẩm Ngôn thì ngược lại, nàng không khả ái không biết nịnh bợ làm nũng như muội muội, nhưng nàng rất nhu thuận, rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-hong-nhan-chi-hong-nhan-le/1097056/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.