Chương trước
Chương sau
Tranh thủ trời sáng mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi nhà Chúc Nhân đến phủ bái kiến Nhiếp tướng quân. Chúc Nhân dậy từ rất sớm, bận rộn cả buổi ở ngoài sân trồng cà rốt cho nhi nữ, nghe các nàng muốn đi liền chạy vào nhà lấy ra một giỏ trứng gà
“Ở đây ta có chút quà mọn, cũng không đáng giá là bao mong các vị quý nhân nhận cho.”
Chu Bình vội xua tay khước từ: “Phu nhân ngươi để lại cho Thiên nhi dùng đi.”
“Không sao, trong nhà vẫn còn nhiều lắm.”
Chúc Nhân đã nói như thế Chu Bình cũng không tiện từ chối, vui vẻ nhận lấy giỏ trứng mỉm cười đáp: “Đa tạ phu nhân, bọn ta đi sớm không kịp tạm biệt Thiên nhi ngươi giúp ta nhắn lại với nha đầu một tiếng.”
“Hảo, các vị đi đường cẩn thận.”
Chúc Nhân tiễn mọi người ra đến cửa rồi mới chịu quay về.
Đi một lúc thì bắt gặp Phương Ngạo từ con hẻm nhỏ bước ra, cả ngày hôm qua nửa điểm bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Phương Ngạo nhanh nhẹn hướng Chu Túc Nhi hành lễ: “Thái tử, thái tử phi, chủ tử, quận chúa, hôm qua nô tỳ lẻn vào phủ có nghe được một ít tin tức bát quái.”
“Tin bát quái?”
“Kì thật tin này không phải ai cũng biết, nô tỳ phải tốn rất nhiều công phu giả dạng thành nữ tỳ trong Tướng quân phủ mới nghe ngóng được một ít. Hạ nhân nói rằng người được ước định hôn sự với Nhiếp tướng quân là Châu đại tiểu thư Châu Cẩm Ngôn, nhưng tướng đối với Châu nhị tiểu thư nhất kiến chung tình kiên quyết không chịu thú nàng. Chuyện này khiến Châu đại tiểu thư rất tức giận, nhân lúc tướng quân còn ở biên cương đã giả danh Châu nhị tiểu thư. Lúc bị Châu nhị tiểu thư vạch trần thì tàn nhẫn đẩy muội muội xuống hồ sau chuyện này Châu nhị tiểu thư bệnh nặng liệt giường suốt mấy tháng. Nhiếp tướng quân biết tin rất tức giận liền đuổi đánh Châu đại tiểu thư và hài đồng bên cạnh nàng ra khỏi phủ, cũng từ lúc đó Nhiếp tướng quân trở mặt với Châu đại tiểu thư.”
“Gì đây? Chuyện ngươi kể so với thoại bản còn kịch tính hơn nhiều!” Chu Túc Nhi đắn đo sờ soạng cái cằm trơn nhẵn: “Vậy Nhiếp tướng quân làm sao quen biết Châu nhị tiểu thư?”
“Kì thật lúc nhỏ Châu đại tiểu thư và Châu nhị tiểu thư không sống cùng một phủ, nhị tiểu thư thì sống cùng phụ thân và mẫu thân ở Châu phủ, còn đại tiểu thư thì sống cùng cô cô.”
“Bọn họ không phải thân tỷ muội sao?”
“Thật ra nhị tiểu thư là nhi nữ do thiếp thân sinh ra, thân mẫu của đại tiểu thư bất hạnh tạ thế nên Châu phủ không còn có chỗ cho nàng dung thân buộc phải nương nhờ cô cô. Nô tỳ còn nghe ngóng được cơ nghiệp hiện tại của Châu gia là dựa vào chiếm đoạt của hồi môn của thân mẫu đại tiểu thư mà có được. Châu lão gia nhờ vào thê gia mới có cơ hội vào kinh ứng thí nhưng đỗ đạt không cao, cả nhà đều phải dựa vào cửa tiệm hồi môn của thân mẫu đại tiểu thư mà sống. Sau này Châu lão gia vô tình gặp được một ca kỹ, say mê sắc đẹp của nàng mà không tiếc dùng trăm lượng vàng chuộc thân. Bản thân đích phu nhân xuất thân cao môn hiển hách không muốn xưng tỷ gọi muội với kỹ nữ nên liên tục cự tuyệt không cho ca kỹ qua cửa.”
“Là ta cũng không cho!”
Chu Bình ban đầu cho rằng Châu đại tiểu thư hống hách ngang ngược chèn ép Châu nhị tiểu thư, nhưng hôm nay nghe Phương Ngạo nói những lời này cảm thấy người bị khi dễ là Châu đại tiểu thư mới đúng!
“Ăn uống sinh hoạt bằng tiền của đại phu nhân lại muốn đại phu nhân chấp nhận một tiện kỹ cùng mình hầu hạ trượng phu? Mộng cũng đẹp thật! Có giỏi thì tự đi mà dưỡng ả, dùng tiền của người khác còn không biết xấu hổ, thiếu đòn rồi sao.”
“Đáng tiếc đại phu nhân mệnh khổ, không đến hai năm thì tạ thế, Châu lão gia thuận lý thành chương tục huyền lấy kỹ nữ kia là đại phu nhân.”
“Xem ra đây chính là nguyên nhân khiến đại tiểu thư hận nhị tiểu thư đến như vậy.”
“Hạ nhân còn nói Châu đại tiểu thư tri thư đạt lễ, ôn nhu đôn hậu, đối đãi với hạ nhân rất tốt, đến ngày mười lăm hàng tháng đều cho người phát cơm chay. Còn Châu nhị tiểu thư từ nhỏ đã bướng bỉnh ngoan cố, dựa vào mẫu thân được sủng ái mà không ngừng gây chuyện thị phi. Bất quá Châu nhị tiểu thư linh lung khả ái, nàng chỉ cần rơm rớm nước mắt là không ai nỡ oán trách nàng nửa câu. Tuy là tỷ muội đồng phụ dị mẫu nhưng hai người chẳng có điểm nào giống nhau, nếu không phải dung mạo không bằng nhị tiểu thư thì đại tiểu thư cũng không đến mức bị Nhiếp tướng quân cự hôn.”
Chu Bình dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hai má phụng phịu không vui: “Nực cười! Một nhi nữ của thê tử tục huyền cũng dám nghênh ngang khi dễ đích nữ? Ta thấy Ân Giai này loạn thật rồi, quân thần phụ tử đích thứ đều lẫn lộn không ra thể thống gì!”
“Vẫn chưa phải đoạn cao trào nhất đâu.” Phương Ngạo thần thần bí bí nở nụ cười: “Châu nhị tiểu thư ngang ngược bá đạo nhưng đến khi gả cho Nhiếp tướng quân thì tự nhiên nhu thuận hiểu chuyện hơn. Không chỉ phát chẩn cứu tế còn cùng Nhiếp tướng quân ra tận biên cương đánh trận, phu phụ đồng cam cộng khổ khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ. Kì quái ở chỗ không chỉ Châu nhị tiểu thư tính tình đại biến mà Châu đại tiểu thư cũng thay đổi rõ rệt. Nghe đâu Châu đại tiểu thư cùng với công tử quý tộc qua lại sinh ra được một tiểu nữ hài nhưng không ai chịu nhận.”
“Đúng là thế sự vô thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Khoan đã, bản phi bắt đầu không hiểu rồi.” Tô Tiểu Tuyết khoát tay ngăn Phương Ngạo tiếp tục kể chuyện: “Ngươi nói Châu đại tiểu thư trước đây hiểu chuyện hiền huệ, Châu nhị tiểu thư bướng bỉnh bá đạo. Ngoắc một cái Châu nhị tiểu thư trở nên ôn nhu tri kỉ, còn Châu đại tiểu thư liền lẳng lơ vô sỉ? Chuyện này bản phi không tin, tính cách một người đâu thể nói đổi là đổi, trừ phi trong chuyện này còn có ẩn tình khác.”
“Ta cũng nghĩ giống nàng, thay đổi tính khí trong một thời gian ngắn là chuyện không thể.”
Chu Túc Nhi thử đặt vài giả thiết nhưng không cảm thấy hợp lý, nhất định là có ẩn tình phía sau sự thay đổi kì lạ của Châu gia tỷ muội.
“Thái tử và Thái tử phi chớ nóng vội, kịch hay còn ở phía sau.” Phương Ngạo đứng lâu có hơi mỏi chân nhưng không dám thay đổi tư thế: “Từ lúc Châu đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi phủ thì không ai biết nàng đã đi đâu, cũng không ai nhìn thấy mẫu tử các nàng. Còn Châu nhị tiểu thư sau cơn bạo bệnh lại lần nữa thay đổi, không giống trước đây ôn nhu ấm áp đối đãi tử tế với hạ nhân, chỉ cần nói một câu không hợp ý liền bị nàng thẳng tay đánh chết.”
“Còn có chuyện này?” Chu Túc Nhi bắt đầu mông lung không hiểu nổi những lời Phương Ngạo vừa nói: “Châu nhị tiểu thư này cũng thần kì thật, nói đổi là đổi nói biến là biến, lúc thì hiền huệ lúc thì tàn nhẫn, đâu mới thật là còn người của nàng?”
“Thiếp thân trộm nghĩ có khi là di chứng của việc rơi xuống hồ, suy cho cùng cũng là do Châu đại tiểu thư mà ra.”
“Ta lại nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất quan hệ của bọn họ cũng không quá bền chặt, chỉ hai ba câu không chừng đã có thể chia rẽ.” Mộ Dung Ly Tranh dời mắt nhìn Phương Ngạo phân phó: “Ngươi tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm cho bằng được tung tích của Châu đại tiểu thư.”
“Vâng.”
Phương Ngạo vụt nhảy lên mái nhà rồi biến mất.
Bốn người quyết định đến Tướng quân phủ trước sẵn tiện điều tra Châu nhị tiểu thư.
Đến nơi Chúc Túc Nhi chủ động gõ cửa, lát sau có một tên gia nhân đi ra, tỉ mỉ đánh giá các nàng từ trên xuống nhìn bộ dạng không phải người tầm thường.
“Ta là khách từ Liên Hạ muốn gặp Nhiếp tướng quân.” Chu Túc Nhi lấy ngọc bội bên hông đưa cho hắn: “Thấy cái này chủ tử của các ngươi sẽ ra gặp ta.”
Tên gia nhân nghi hoặc đón lấy, lúc đóng cửa không nhịn được nhìn thêm một cái. Nếu là nữ tử đến từ Liên Hạ vậy bốn người kia phải có ít nhất một đôi nữ luyến.
Không ngoài dự đoán, Nhiếp Dương vừa nhận được lệnh ái lập tức ra lệnh tất cả hạ nhân trên dưới quỳ xuống hành lễ nghênh giá: “Thái tử điện hạ vạn phúc kim an! Vi thần tiếp giá chậm trễ, không kịp đón tiếp Thái tử điện hạ giá lâm.”
“Là bản Thái tử đường đột, miễn lễ.”
Nhiếp Dương phủi y phục đứng dậy, cung kính chấp tay nói: “Phiền Thái tử điện hạ đường xa đến đây, thỉnh Thái tử vào điện nghỉ chân.”
Chu Túc Nhi ung dung chấp tay ra sau lưng cùng Nhiếp Dương song song tiến vào chính viện.
“Bản Thái tử được lệnh của mẫu hoàng đến Ân Giai bái phỏng Ân Giai vương, trên đường đi nghe tin Nhiếp tướng quân đại thắng Thược Phân tộc nên cố ý đến chúc mừng, tướng quân không phiền chứ?”
“Nào có, nào có, được điện hạ hạ giá đến đây là phúc phận của vi thần.”
Vừa đặt mông xuống ghế liền có hạ nhân châm trà rót nước, thức ăn bày biện so với hỉ yến chỉ hơn không kém. Nghe được tin Nhiếp thiếu phu nhân Châu thị Châu Cẩm Tú vội vã ra nghênh giá, bên cạnh dắt theo một oa nhi khoảng chừng năm sáu tuổi.
“Thiếp thân Châu thị Châu Cẩm Tú bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi, Yên Thuyên quận chúa và quận mã cát tường.”
“Miễn lễ.”
Chu Bình mặt nhỏ non nớt không mang khí tức sát phạt áp bức, để nàng nói trước hoà hoãn bầu không khí câu nệ là thích hợp nhất: “Nhiếp phu nhân có thể cho bản quân chúa bế oa oa một chút được không?”
Châu Cẩm Tú thoáng chần chờ nhưng vẫn dẫn nha đầu đến trước mặt Chu Bình.
“Oa oa ngươi gọi là gì vậy?”
Tiểu oa nhi chậm chạp không trả lời, chỉ biết cúi đầu ngậm mút đầu ngón tay. Châu Cẩm Tú không nói hai lời trực tiếp vỗ một cái bốp vào mông oa nhi, trừng trừng mắt đe doạ nha đầu mau trả lời.
“T-Thiên nhi, ta gọi Thiên nhi.”
Bốn người đồng dạng sửng sốt, nha đầu này cũng gọi Thiên nhi!?
“Nhiếp Thiên?”
Phải qua một lúc tiểu oa oa mới gật đầu, phản ứng này so với những đứa trẻ khác thì có hơi chậm chạp.
Nhiếp Dương tinh ý phát hiện Chu Bình sắc mặt khác lạ liền chủ động hỏi thăm: “Quận chúa làm sao thế? Trong người không thoải mái?”
Chu Bình gượng cười hai tiếng, xua xua tay đáp: “K-Không có gì.”
Mộ Dung Ly Tranh nghiêng người thì thầm vào tai Chu Bình: “Nếu ta đoán không sai thì Chúc Nhân với Nhiếp phủ có mối quan hệ khó nói thành lời.”
Chu Bình gật đầu xem như đã biết, cố tỏ ra bình tĩnh lấy thực hạp mà Chúc Nhân chuẩn bị cho các nàng lúc sáng đưa cho hạ nhân: “Đây là ít hảo ý của bản quận chúa, thứ này ăn không tệ, Nhiếp tướng quân có muốn thử hay không?”
Nhiếp Dương khách sáo cười cười: “Nếu là thức ăn của Liên Hạ vi thần cũng muốn thử một chút.”
Chu Bình từ tốn gắp ít liên ngẫu vào chén đưa cho hạ nhân kiểm tra trước, sau đó hắn mới đưa đến tay Nhiếp tướng quân.
“Thứ này không phải của Liên Hạ mà là một vị bằng hữu mới quen làm cho bản quận chúa.”
Châu Cẩm Túc đột nhiên che khăn lên mũi dè bĩu: “Thứ thức ăn của hạ nhân thô tục quận chúa cũng dám nhận sao? Ngài không sợ ả trong người mang mầm bệnh lây cho ngài?”
“Phu nhân nói sai rồi, thức ăn dân dã có cái ngon của dân dã có khi sơn hào hải vị cũng không sánh bằng.”
“Quận chúa nói rất đúng, vi thần nóng lòng muốn thử.”
Nhiếp Dương gắp một miếng cho vào miệng ăn thử, không biết cảm nhận được vị gì liền kích động đánh rơi cả chén đang cầm.
“M-Món ăn này?”
Châu Cẩm Tú vội đưa tay đỡ lấy nàng: “Dương ngươi sao vậy?”
“Món này…” Nhiếp Dương nuốt khan một ngụm nước bọt: “Quận chúa, món này là ai tặng cho ngài?”
“Bản quận chúa nói rồi, là một vị bằng hữu mới kết giao tặng cho ta. Nàng họ Chúc tên Nhân, có một nhi nữ năm tuổi hình như cũng gọi là Thiên nhi.”
Xoảng một tiếng chén liên ngẫu trên tay Châu Cẩm Tú trực tiếp rơi xuống, bất tri bất giác lảo đảo lùi về sau.
“Nương tử!?”
Châu Cẩm Tú vội khoát tay ngăn cản đụng chạm của Nhiếp Dương: “Không sao, thiếp thân cảm thấy hơi đau đầu, thiếp thân mạn phép về phòng nghỉ ngơi trước.”
Chu Túc Nhi hào phóng đáp ứng: “Nếu phu nhân trong người không khỏe thì có thể về phòng.”
Đợi Châu Cẩm Tú vừa đi khỏi Chu Bình liền đùa cợt nói: “Phu nhân trông sắc mặt hồng hào không giống người bị bệnh, sao chỉ nghe bản quận chúa nói một câu liền đau đầu?”
Nhiếp Dương không trả lời, vội lảng sang vấn đề khác: “Xin hỏi quận chúa vị bằng hữu kia của ngươi hình dáng thế nào?”
“Khoảng độ nhị thập, dáng người không cao không thấp, không gầy không ốm. Mặt nhỏ mắt tròn nhưng không có sức sống, cử chỉ tao nhã nhưng không khoa trương, khi cười lên không rất buồn, đôi khi nói chuyện với nàng sẽ thấy hai mắt ngấn lệ.”
“Tiểu nữ hài thoạt chừng năm tuổi, người nhỏ mập mạp, trên thắt lưng luôn treo ngọc bội bạch ngọc?”
“Đúng là năm tuổi, mập mạp nhưng không đeo ngọc bội.”
Nhiếp Dương sững sờ ngã ngồi xuống ghế: “Đúng là nàng rồi…”
Chu Túc Nhi cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt Nhiếp Dương, bắt đầu mở miệng thăm dò: “Nhiếp tướng quân lẽ nào quen biết vị bằng hữu mới kết giao của Yên Thuyên?”
“Vi thần không dám chắc.”
“Ta nghe nói phu quân nàng tử chiến sa trường phải một thân một mình nuôi ấu nhi, biểu tẩu có ý muốn nhận nuôi nha đầu nhưng nàng lại không nguyện ý. Nếu đã là người quen biết Nhiếp tướng quân có thể hay không giúp bản phi tìm một nơi tốt để nàng gửi gắm?”
“Vi thần sẽ tận lực.” Nhiếp Dương do dự hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Không biết vị bằng hữu đó hiện giờ đang ở đâu?”
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Bản thân đủ thông minh để hiểu Chu Bình ám chỉ điều gì, Nhiếp Dương đành từ bỏ không hỏi nữa.
Dùng xong tảo thiện bốn người về phòng nghỉ ngơi thuận tiện bàn bạc đối sách. Bản thân Nhiếp Dương cũng không muốn làm phiền các nàng, ôm theo một bụng bất an quay về phòng.
Tâm phúc Ân Hiểu phát hiện nàng tâm tình không tốt liền hỏi thử: “Tướng quân người lo lắng cho bệnh tình của phu nhân?”
“Chỉ một nửa thôi.”
Ân Hiểu mạc danh kỳ diệu, Thiếu phu nhân tính khí xấu ra sao tướng quân vẫn xem nàng như trân bảo phủng trong lòng bàn tay nhưng nay lại nói chỉ quan tâm đến nàng một nửa?
“Không biết tướng quân đang lo lắng chuyện gì?
Nhiếp Dương dừng cước bộ, nhịn không được kéo Ân Hiểu ra phía sau giả sơn nói chuyện: “Ngươi thấy thiếu phu nhân hai năm nay thế nào?”
“Thiếu phu nhân vẫn tốt, cung kính tướng quân, yêu thương tiểu thư.”
“Ngươi nghĩ thế nào cứ nói thẳng không cần nể mặt bản tướng quân.”
Trên mặt Ân Hiểu lộ vẻ quẩn bách, do dự một hồi cũng thành thật đáp: “Thiếu phu nhân hai năm nay thay đổi quá nhiều, nô tỳ nhiều lúc không phân biệt nổi đâu mới là nàng.”
“Nói rõ hơn.”
“Trước đây thiếu phu nhân đoan trang hiền huệ, đối hạ nhân nhân từ khách sáo, đối tướng quân ôn nhu tri kỉ, đối tiểu thư khoan dung sủng ái. Thiếu phu nhân luôn biết cách đối nhân xử thế, trên dưới Tướng quân phủ không ai không kính trọng nàng. Nhưng thiếu phu nhân bây giờ lại biến thành một người hoàn toàn khác, không chỉ dễ gắt gỏng nóng nảy mà còn tàn nhẫn đánh chết một nữ tỳ.”
“Ngươi nói thiếu phu nhân là vì bệnh tình biến xấu mà hay thay đổi hay là có nguyên do khác?”
Ân Hiểu nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Nô tỳ đã muốn nói với tướng quân nhưng mãi không có cơ hội, bây giờ tướng quân đã hỏi nô tỳ cũng không che giấu nữa. Kì thật không chỉ nô tỳ mà tất cả hạ nhân trong phủ đều cảm thấy thiếu phu nhân hiện tại không phải thiếu phu nhân của trước đây.”
Nhiếp Dương trước sửng sốt sau lại cúi đầu trầm mặc.
Năm Châu Cẩm Tú mười sáu tuổi được nàng dùng tam thư lục lễ nghênh đón về phủ làm đích thê, phu thê hoà hợp tương kính như tân suốt năm năm ròng.
Tình cảm nàng dành cho Châu Cẩm Tú có thương thiên chứng giám, trước nay không có ý nghĩa hai lòng, nguyện dùng cả phần đời còn lại chiếu cố yêu thương đối phương. Nhưng lòng nàng bây giờ nảy sinh một cỗ sợ hãi không tên, nàng sợ Châu Cẩm Tú không còn là Châu Cẩm Tú nữa. Châu Cẩm Tú trước đây ôn nhu tri kỉ, những chuyện liên quan đến nàng từ khẩu vị đến sở thích đều ghi nhớ rất kỹ lưỡng.
Nhưng Châu Cẩm Tú của hiện tại đối nàng thờ ơ lạnh nhạt, dù là chuyện phu thê thân thuộc cũng tỏ ra xa lạ. Đối phương thường xuyên lấy lý do ngã xuống hồ mất trí nhớ, nhưng nàng không nghĩ mất trí nhớ sẽ khiến tính cách đại biến. Phu thê đồng giường cộng chẩm lại không có được cảm giác như trước đây, giống như Châu Cẩm Tú của bây giờ và Châu Cẩm Tú ngày trước không giống nhau.
Đương miên man suy nghĩ vai Nhiếp Dương bị vỗ một cái, nghi hoặc nhìn ra sau lưng phát hiện là Châu Cẩm Tú.
Chẩm Cẩm Tú trước đây không bao giờ vỗ vai nàng…
“Dương người ở đây làm gì thế? Không nghe thiếp thân gọi người sao?”
Nhiếp Dương vô thức đưa tay sờ lên vị trí bị vỗ: “Không có gì, thân thể không khỏe sao còn đi lung tung?”
Châu Cẩm Tú không vui nhướn nhướn mày: “Thiếp thân muốn đi người quản được sao?”
“Cẩm Tú.”
“Cả ngày gọi tên thiếp thân người không thấy chán sao? Thật là, Tướng quân phủ này có khác gì cái lồng giam không chứ? Đi mấy bước cũng có người quản các ngươi xem ta là tiểu ấu hài chắc?” Châu Cẩm Tú vén tóc dài ra trước ngực, đảo mắt liếc nhìn sang hướng khác né tránh ánh mắt dò xét của Nhiếp Dương: “Thiếp thân ra ngoài mua chút yên chi thuỷ phấn, không cần cho người theo hầu hạ đâu.”
“Bản tướng quân không chuẩn, nàng lập tức về phòng cho ta.”
“Nhiếp Dương ngươi có ý gì hả? Ta chỉ mua yên chi thuỷ phấn cũng không được? Tướng quân phủ còn muốn ta sống nữa hay không?”
Từ khi Châu Cẩm Tú rơi xuống hồ nước, mỗi lần tức giận đều sẽ mang tên họ của Nhiếp Dương ra quát. Châu Cẩm Tú của nàng không như vậy, Châu Cẩm Tú có tức giận cũng không bao giờ nói những lời tổn thương người khác.
“Về phòng!”
Cứ tưởng bản thân nổi giận sẽ khiến Nhiếp Dương biết sai mà nhường nhịn, không ngờ đối phương còn quát ngược lại nàng: “Người mắng thiếp thân? Thiếp thân mua chút yên chi thuỷ phấn người cũng không vừa ý?”
Nhìn thấy Châu Cẩm Tú khóc như lê hoa đái vũ, Nhiếp Dương trong lòng có chút dao động. Mặt nhỏ tú lệ, mắt đào hoa lấp lánh hơi nước, miệng nhỏ mím thành một đường, rõ ràng là Châu Cẩm Tú của nàng.
“Ta không cố ý lớn tiếng với nàng, nương tử nàng không nên tức giận.”
Nghe ra ý nhượng bộ của Nhiếp Dương, Châu Cẩm Tú giả vờ nhu thuận bước đến ôm lấy thắt lưng nàng: “Thiếp thân là thê tử được người dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào phủ, người từng hứa sẽ trân trọng yêu thương thiếp thân, người tuyệt đối không được nuốt lời!”
Những lời này Nhiếp Dương đã nói với Châu Cẩm Tú trong đêm tân hôn nàng đương nhiên sẽ không quên.
“Hảo, ta không nuốt lời, nàng thân thể không khoẻ nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.