Nắng rọi vào khung cửa sổ phản chiếu trên tường hai nữ nhân ôm nhau say giấc. Tiếng chim hót líu ríu ngoài sân vô tình đánh thức Mộ Dung Ly Tranh. Chu Bình trong lòng vẫn còn đang ngủ, cả đêm qua không ngủ được bao nhiêu, tờ mờ sáng mới chợp mắt được một chút. Mộ Dung Ly Tranh không nỡ đánh thức, an tâm ôm nàng vào lòng đem chăn chỉnh lại một chút. Gương mặt trắng sứ linh lung khả ái, môi đỏ hơi bĩu giống như đang giận dỗi ai đó. Mộ Dung Ly Tranh cầm lòng không được cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của Chu Bình. Chu Bình phát ra giọng mũi đầy bất mãn: “Hư…” Nhờ sự quấy rầy của Mộ Dung Ly Tranh mà Chu Bình tỉnh ngủ hẳn: “Ly Tranh đừng náo…” Mộ Dung Ly Tranh ôm lấy eo nàng sủng nịch cười: “Tỉnh?” “Ân.” Chậm rãi ngồi dậy bế Chu Bình bước xuống giường vòng ra phía sau sau bức bình phong cùng nhau ngâm mình. Nước nóng phảng phất hương hoa thơm nồng không ngừng vỗ về cơ thể, Chu Bình thoải mái thở hắt ra một hơi, cơ thể đau giống như bị voi dẫm không nhích nổi ngón tay. Mộ Dung Ly Tranh luồn tay xuống nước vuốt ve đùi trong nhẵn mịn của Chu Bình. “Ly Tranh!” “Làm sao?” “Tay ngươi!!” Mộ Dung Ly Tranh không thèm trả lời trực tiếp vùi đầu vào cổ Chu Bình thở hắt ra một hơi: “Cuối cùng cũng chờ được ngày này.” Đôi phượng mâu tinh xảo dõi theo biểu tình trên mặt Chu Bình, nhẹ nhàng cẩn thận nâng cằm nàng muốn đặt lên đôi môi hồng nhuận đó một nụ hôn. Cửa đột nhiên bị đạp văng Phương Ngạo đầy mặt hốt hoảng trực tiếp xông vào phòng: “Trang chủ! Cô gia không xong rồi! Phương Ân nàng… Mộ Dung Ly Tranh tức giận quát ra ngoài: “Cút.” Chu Bình vội đẩy Ly Tranh ra khỏi người mình, hướng Phương Ngạo cách một tấm bình phong hỏi: “Có chuyện gì?” “Nàng cùng Tư An quận chúa…” “Tư An quận chúa thế nào?” “Đêm qua các nàng ấy ở cùng một chỗ…” Phương Ngạo sợ đến giọng nói cũng phát run: “Tư An quận chúa đã cùng nàng làm…” Nói đến đây Phương Ngạo tự ý thức dừng lại. Chu Bình kinh hãi từ trong dục bồn đứng bật dậy, Phương Ân cư nhiên dám huỷ thanh danh của Diệu Cơ?! Mộ Dung Ly Tranh trước bất khả tư nghị sau lại nghi ngờ lời Phương Ngạo vừa nói, Phương Ân trước nay thanh tâm quả dục đối với chuyện hoan ái không có mấy hứng thú sao có thể cùng Chu Diệu Cơ lên giường? “Trang chủ! Cô gia hai người mau cứu nàng đi!!” “Ngươi trước ra ngoài đi.” Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình tức tốc thay y phục từ trong phòng chạy ra đại sảnh. Các nàng đến nơi thì tất cả mọi người đều đã có mặt, ngồi trên là Đại vương và Hoàng hậu nương nương, các nàng đồng dạng bất khả tư nghị. Mà người khó chấp nhận nhất vẫn là Chu Phẫn và Vương Quân Nhã, mấy lần Vương Quân Nhã khóc đến ngất đi. Mọi người không dám để nàng ở lại liền phân phó người đưa về phòng nghỉ ngơi trước. “Quận mã có nên giải thích một chút không?” Một bên là biểu muội của Chu Bình một bên là tâm phúc của nàng, xử lý thế nào cũng đều khó xử. Chu Bình vội lên tiếng giúp Mộ Dung Ly Tranh giải vây: “Phương Ân là nha hoàn hồi môn của quận mã cũng coi như là hạ nhân của Bình nhi, để xảy ra chuyện xấu hổ này người nên bước ra xử lý là Bình nhi.” “Tùy ngươi.” Chu Bình đưa tay đỡ Chu Diệu Cơ đứng dậy, giúp nàng sửa soạn tóc tai tán loạn, trong lòng có chút xót xa không nỡ. Chu Diệu Cơ nhìn thấy Chu Bình nước mắt liền tràn mi: “Bình tỷ tỷ ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho Diệu Cơ!” Phương Ân quỳ bên cạnh không rõ tư vị, đầu thuỷ chung cúi đầu, không biện minh cũng không thừa nhận chuyện mình đã làm đêm qua. Liếc mắt nhìn Phương Ân, tuy Chu Bình không rõ nữ nhân này là người thế nào. Nhưng nàng ta dáng điệu đoan chính nhã nhặn, ít nói trầm ổn, không thể nào là phường lưu manh được. “Ngươi thành thật nói cho ta biết, đêm qua xảy ra chuyện gì?” “Chuyện nhục nhã như vậy ta không nói!” Chu Bình bất đắc dĩ nhìn qua Phương Ân. “Nô tỳ gác đêm trên mái nhà thấy có hai người lén lút đứng trước phòng của Tư An quận chúa, loáng thoáng nghe bọn họ bàn luận về trang chủ và quận chúa nên mới chạy đến xem thử. Nào ngờ nhìn thấy Tư An quận chúa y phục không chỉnh tề, nô tỳ muốn đi nhưng nàng không cho…” Chưa để Phương Ân nói hết Chu Diệu Cơ đã tức giận quát lên: “Nói bậy!! ngươi muốn vu khống bản quận chúa!?” “Hai người lạ mặt?” Mộ Dung Ly Tranh duy nhất nghe ra trọng điểm: “Phương Ân ngươi thấy rõ mặt họ chứ?” “Không rõ, thông qua giọng nói thì đều là nữ nhân, một người mang theo bội kiếm, một người mang theo sáo ngọc.” Chu Liễu Yến và Chu Như Ý đồng loạt chột dạ, vậy là các nàng đêm qua nhầm phòng!? “Bội kiếm? Sáo ngọc?” “Bội kiếm thì Ly Tranh có, mẫu vương và hoàng cô có, ngay cả Liễu Yến và Nguyệt Hoa cũng có. Nha đầu Liên Tâm tuy yêu thích trường thương nhưng trong phòng sưu tầm không ít bội kiếm giá trị.” “Sao nàng không bắt đầu từ sáo ngọc?” Chu Bình giống như bừng tỉnh khỏi cơn mơ: “Đúng rồi, sáo ngọc!?” Chu Như Ý nhìn trời, lặng lẽ giấu sáo ngọc vào trong tay áo. “Như Ý!” Bị gọi đến tên Chu Như Ý giật mình làm rơi cả cây sáo trên tay. Đại sảnh nhất thời rơi vào trầm mặc… Chu Như Ý biết không thể trốn được liền quỳ xuống dập đầu nhận tội: “Là Như Ý làm!” Chu Phẫn không ngờ tôn nhi lại làm hại nhi nữ của nàng, hai vai giận đến phát run: “Ngươi nói, rốt cuộc bản vương đã làm gì khiến ngươi bất mãn hả?!” “Là Liễu Yến! Liễu Yến nói Bình nhi kim tôn ngọc quý nhưng lại ở thế hạ phong chịu người khác chà đạp, ta và Liễu Yến không cam nên mới dùng hạ sách này để lật người tình thế.” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Bình… Chu Bình thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, nếu có xẻng ở đây, nàng liền đào một cái hố chui xuống!? Chu Diệu Cơ ngẩn người, nàng cứ nghĩ Chu Bình chiếm thế thượng phong nào ngờ… Chu Quân lên tiếng phá tan màn xấu hổ này: “Như Ý, Liễu Yến, các ngươi làm như vậy sẽ tổn hại thanh danh của Diệu Cơ.” Chu Như Ý và Chu Liễu Yến nhìn nhau, các nàng cũng không biết làm gì hơn là cúi đầu nhận sai. Chu Xương và Chu Đình thương xót nhi nữ nhưng không dám làm càn, ngồi yên chờ đợi phán quyết của đại vương. “Thưởng phạt phân minh, Liễu Yến ngươi ở đại mạc cống hiến nhiều năm quả nhân không phạt nặng ngươi, hai năm sau mới được trở về kinh thành.” “Liễu Yến tòng mệnh.” “Còn Như Ý, xuân dược kia là ngươi mang đến ngươi phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm. Đến phật đường quỳ mười ngày mười đêm suy nghĩ về hành vi của mình, quét dọn, chăm sóc bài đều do ngươi đảm nhiệm hai năm.” “Tạ đại vương.” Không nghĩ đại vương lại phán quyết nhẹ nhàng như vậy, Chu Phẫn tức giận quát lớn thu hút sự chú ý: “Các nàng làm nhục nhi nữ của ta khiến nàng đời này không thể gả đi được nữa mà chỉ phạt nhẹ như thế? Có phải các ngươi xem thường ta? Xem thường nhi nữ ta?” “Vậy ngươi nói chuyện này xử lý thế nào?” “Tru di tam tộc Phương thị! Liễu Yến Như Ý cả đời không được hồi kinh!!” “Hoàng cô chậm đã!” Chu Bình vội bước lên che chắn cho Phương Ân: “Chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của Phương Ân, nàng cũng chỉ vì nóng lòng cứu chủ nên mới rơi vào mê hồn hương, hay là ngươi tha nàng lần này có được hay không?” “Thanh danh của Diệu Cơ thì sao? Nàng là biểu muội của ngươi, sao ngươi có thể vì một người ngoài mà nhục nhã nàng!?” “Cũng phải trách Diệu Cơ trong lòng có quỷ nên mới cùng Phương thị ở chung một chỗ.” Vừa nói xong liền bị mẫu vương thúc một cái vào bụng, Chu Linh Kỳ đau đến nhe răng không dám hó hé gì nữa.” “Nói năng hồ đồ!” “Đủ rồi!” Chu Diệu Cơ thê lương chỉ vào mặt Chu Linh Kỳ: “Các ngươi đều cười nhạo ta, xem thường ta, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, các ngươi tay chân từ đầu đến cuối đều sạch sẽ. Chẳng bằng ta chết đi không làm chướng mắt các ngươi nữa!” “Chuyện này tất cả đều tại ngươi!” Chu Phẫn đem nhi nữ kéo ra sau lưng bảo hộ: “Chu Bình, nàng biến thành như vậy đều là do ngươi hại nàng, vậy ngươi lại vì đám tiện nhân này chỉ trích nàng. Ta chính là xem thường thủ đoạn của ngươi rồi, mẫu tử các ngươi đúng là khiến người ta khiếp sợ!!” “Câm miệng!!” Chu Quân quát một tiếng xung quanh liền im lặng trở lại: “Các ngươi đã nói đến mức này rồi thì một người ngoài như quả nhân không tiện xen miệng vào nữa. Là Chu Diệu Cơ hay Chu Bình đều được, các ngươi tự mình giải quyết, từ nay về sau quản nhân không quản!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]