Chương trước
Chương sau
Đương mơ màng ngủ bụng lại đột ngột quặn lên từng cơn, Chu Bình ngồi đau đớn bật dậy ôm ngực nôn khan. Khắp người đau nhức như bị đá chèn lên, nước mắt ào ào chảy xuống, cổ họng đắng nghét càng nôn càng khó chịu.
Mộ Dung Ly Tranh hoảng thủ hoàng cước cầm lấy khăn sạch lau miệng cho Chu Bình, trong mắt giấu không được tia lo lắng: “Bình nhi nàng chỗ nào khó chịu? Có cần ta gọi Thái y đến giúp nàng xem?”
Chu Bình thẳng thừng gạt phăng bàn tay Mộ Dung Ly Tranh một đường gian nan chạy ra khỏi phòng ôm ngực nôn thêm mấy lần nữa, cảm giác ngay cả dạ dày cũng muốn nôn ra. Uống nhiều rượu đúng là không có ích gì, cả người cứ lâng lâng nhưng đầu lại ong ong đau nhức, lần sau biểu tỷ muội bọn họ có rủ nàng cũng không thèm đi.
Nửa đêm nghe tiếng động Chu Liên Tâm ở phòng bên cạnh liền chạy ra xem thử, thấy đại tỷ tỷ cơ hồ nôn đến mặt mũi cũng tái nhợt.
“Đại tỷ tỷ!”
Chu Bình gục xuống đất há miệng thở dốc.
“Tỷ tỷ đừng dọa Liên Tâm a!”
“Không cần…” Chu Bình gắng gượng đứng dậy, ôn nhu xoa đầu nàng dỗ dành: “Đại tỷ tỷ đánh thức Liên Tâm rồi.”
“Không quan trọng, tỷ tỷ ngươi thân thể thế nào rồi? Hay ta gọi mẫu vương mẫu phi đến xem ngươi?”
“Đại tỷ tỷ không sao, trời cũng đã khuya đừng làm phiền hai người, Liên Tâm ngoan ngoãn về phòng ngủ đi.”
“Liên Tâm không an tâm, hay đại tỷ tỷ đến phòng Liên Tâm đi?”
Chu Bình xoa gò má bầu bĩnh của nàng, yếu ớt kéo khoé môi: “Liên Tâm ngoan, tỷ tỷ mọi thứ đều tốt, mau nghe lời tỷ tỷ về phòng đi.”
Chu Liên Tâm chần chờ một lúc vẫn ngoan ngoãn nghe lời Chu Bình quay về phòng ngủ tiếp. Chỉ đợi Chu Liên Tâm rời đi Chu Bình liền gục xuống điên cuồng nôn thêm lần nữa.
Mộ Dung Ly Tranh ôn nhu tri kĩ giúp nàng vuốt lưng: “Ta đi gọi đại phu, nàng ở đây chờ ta.”
Chu Bình lạnh lùng hất tay Mộ Dung Ly Tranh: “Không cần!”
“Nàng nôn lợi hại như vậy còn không gọi đại phu làm sao chịu nổi? Có tức giận cũng phải nghĩ cho bản thân trước, nàng không được bướng bỉnh!”
“Ta không cần ngươi lo!”
Bụng lại tiếp tục quặn lên đau đớn, hoa dung nhất thời biến trắng, nôn đến nỗi không thể hô hấp được.
Bên kia Chu Liên Tâm về phòng lại không an tâm, đại tỷ tỷ tuy thân thể trưởng thành nhưng vẫn rất ngoan cố, người khác không giúp nàng gọi đại phu nàng có chết cũng sẽ không thèm gọi.
Quay về vừa vặn nhìn thấy tỷ tỷ mềm nhũn ngã ngồi trên đất, Chu Liên Tâm hoảng hồn khiếp vía gào lên: “Người đâu, mau gọi đại phu!”
Chu Bình định mở miệng ngăn cản nhưng thân thể từng chút vô lực, trước mắt chỉ còn một mảng sương mờ, vô tri ngã xuống đất ngất đi.
“Bình nhi!”
Mộ Dung Ly Tranh hoảng thủ hoảng cước đỡ lấy Chu Bình, tay vừa chạm vào trước mặt xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Ngươi không được động vào đại tỷ tỷ!”
Nói xong Chu Liên Tâm mạnh mẽ gạt đi cánh tay Mộ Dung Ly Tranh, tự mình đỡ lấy đại tỷ tỷ đưa về phòng.
Quận vương phủ đêm nay có thêm một trận náo loạn.
Chu Bình được đưa về phòng Chu Liên Tâm nghỉ ngơi, Chu Tĩnh không yên tâm kiên quyết mời Thái y đến chẩn mạch. Suốt quá trình kiên quyết ngồi bên giường ai khuyên cũng không đi, lo lắng quan sát sắc mặt càng lúc càng kém của đại nhi nữ.
Qua một lúc Thái y bình tĩnh mở miệng giải thích: “Quận chúa lúc còn nhỏ tràng vị từng bị tổn thương, vi thần cũng đã nhắc nhở qua quận vương chú ý không cho quận chúa dùng nhiều thức ăn thức uống cay nóng. Nhưng quận chúa hôm nay lại không nghe lời uống quá nhiều rượu khiến tràng vị xuất hiện dấu hiệu xuất huyết. Vi thần đã giúp quận chúa châm cứu ngăn tràng vị tiếp tục xuất huyết, trước mắt phải chú ý không được để quận chúa dùng thức ăn cay nóng bằng không Hoa Đà tái thế cũng không giúp gì được.”
“Đa tạ thái y, làm phiền ngươi rồi.”
Thái y xua xua tay cự tuyệt lời cảm tạ của Chu Tĩnh, từ trong chẩn tướng lấy ra một bọc vải: “Trong đây có nga truật, sáng tối hai lần pha với mật ong cho quận chúa dùng có thể giúp giảm bớt tình trạng xuất huyết tràng vị.”
Xong việc thái y quải chẩn tướng ra về, Tiểu Thuý theo sau hắn vào cung lấy dược phối.
Chu Liên Tâm một mặt đau lòng đại tỷ tỷ thân thể tổn thương một mặt oán hận trừng mắt với Mộ Dung Ly Tranh: “Ngươi biết rõ tỷ tỷ tràng vị không tốt còn khiến nàng buồn bực đến mức phải dùng rượu giải sầu! Nếu đại tỷ tỷ có mệnh hệ gì, bản quận chúa có chết cũng phải lôi được ngươi xuống địa ngục!”
Mặc dù bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu nhưng Mộ Dung Lý Tranh một lời biện bạch cũng không có, duy trì yên lặng quan sát Chu Bình lâm vào hôn mê. Tuy thái y nói Chu Bình bệnh tình vẫn có thể kiểm soát nhưng sắc mặt nha đầu kém như thế, nàng có muốn không lo lắng cũng không được.
“Trời cũng đã muộn rồi, Liên Tâm ngươi về ngủ trước đi.”
Chu Tĩnh nắm lấy bàn tay Chu Liên Tâm vỗ vỗ hai cái, may là có nha đầu này kịp thời phát hiện bằng không phu thê nàng đã mất đi Chu Bình rồi.
“Nhi nữ muốn ở cùng chăm sóc đại tỷ tỷ.”
“Vậy ngươi ở đây chăm sóc cho nàng, ta và mẫu phi ngươi nghỉ ngơi trước sáng mai sẽ đến thăm sau.”
Đợi mẫu vương đi rồi Chu Liên Tâm cũng vội vã đuổi Mộ Dung Ly Tranh ra khỏi phòng mình, thẳng tay đem cửa đóng mạnh tạo ra một đợt chấn động lớn.
Mộ Dung Ly Tranh chung thủy đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng kín.
Mưa như trút lạnh lùng phủ lên cơ thể Mộ Dung Ly Tranh, nàng vẫn không quay về kiên trì đứng yên tại chỗ.
------------------------
Đầu tiên đập vào mắt Chu Bình là gương mặt phóng đại của Chu Liên Tâm, giật mình ngồi bật dậy xui xẻo đụng phải trán mình vào trán nàng.
Chu Liên Tâm ôm trán oai oái kê đau: “Tỷ tỷ gϊếŧ ta!”
Chu Bình đầy mặt khiếp đảm kéo chăn che chắn thân thể: “Ngươi làm ta giật mình! Đang yên đang lành đem mặt kề sát vậy làm gì hả?”
“Người ta thức trắng đêm lo cho đại tỷ tỷ vậy mà ngươi lại trách ta? Biết vậy đêm qua ta bỏ ngươi ở ngoài vườn không thèm đưa ngươi vào làm bẩn phòng ta!”
“Ta ngất đi?”
“Thái y nói ngươi tràng vị xuất huyết sau này phải ăn uống cẩn thận hơn.”
Chu Bình sớm biết dạ dày bản thân không tốt chỉ là không ngờ mới uống vài chén rượu đã khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng như thế.
“Ly Tranh nàng…”
“Đại tỷ tỷ còn nhắc đến nàng?” Chu Liên Tâm uất ức vỗ mạnh xuống giường: “Nàng khiến ngươi thành ra nông nổi này ngươi còn tâm tư lo cho nàng?”
“Liên Tâm không được nói bậy!!”
“Ta không nói bậy! Chẳng phải nàng là nguyên nhân khiến ngươi hôm qua buồn bực đến nỗi phải tìm rượu giải sầu sao? Còn giả vờ tình thâm nghĩa trọng đứng chờ bên ngoài, rõ ràng là đang ăn vạ, ta mới không mắc lừa nàng!”
Chu Bình nghe xong hoảng hốt không kém, Mộ Dung Ly Tranh ở bên ngoài cả đêm sao?
“Ngươi đi nói với nàng mau chóng quay về Mộ Dung phủ đi.”
Chu Liên Tâm ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài đem lời Chu Bình thuật lại cho Mộ Dung Ly Tranh. Bất quá Mộ Dung Ly Tranh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích chọc Chu Liên Tâm nha đầu nổi giận, không thèm nói nữa mà quay về đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói: “Liên Tâm, ta là Thư Bảo đây! Có ta và An An đến thăm Chu Bình!”
Nhận ra giọng của Chu Thư Bảo, Chu Liên Tâm vội vàng chạy ra mở cửa cho các nàng. Nhìn thấy Chu Bình đã tỉnh nhưng lại không chịu gặp Mộ Dung Ly Tranh, Chu An có chút mạc danh kì diệu đến gần.
“Ngươi vẫn còn tức giận Ly Tranh sao?”
Chu Bình không nói gì chầm chậm bước xuống giường đem cửa sổ đẩy ra, khoan khoái hít một hơi khí trời trong mát.
“Các ngươi sắp thành thân, ngươi có tức giận cũng phải nói rõ với Mộ Dung Ly Tranh. Ngươi nếu không muốn gặp thì ta nói cho ngươi biết, nàng cả đêm hôm qua vẫn đứng chờ ngươi ở ngoài phòng, cả người bị mưa xối ướt hết nhưng không chịu quay về thay y phục. Người ta dù gì cũng là nữ tử, nhận sính lễ của ngươi thì chính là tức phụ của Chu gia, ngươi không nên bạc đãi nàng như vậy.”
Chu Bình trong lòng thoáng dao động, hàng mi thật dài rũ xuống.
“Liên Tâm.” Nén tiếng thở dài thê lương vào lòng, ảm đạm mở miệng nói: “Ngươi ra ngoài nhắn với nàng hồi phủ đi, sáng mai thành thân rồi nàng không tiện ở lại Quận vương phủ.”
“Đại tỷ tỷ còn muốn thú nàng?!”
“Thư Bảo nói đúng, sính lễ đã đưa đến Mộ Dung phủ thì Mộ Dung Ly Tranh là tức phụ của Chu gia, ta không nên bạc đãi nàng.”
Chu Liên Tâm trong lòng không thích vẫn phải đi ra ngoài nói một lời, lúc này Mộ Dung Ly Tranh mới rời đi, luyến tiếc liếc nhìn cửa phòng đóng kín thêm lần nữa.

Buổi trưa Chu Bình một mình rời giường đi dạo, vô tình nhìn thấy Chu Thư Bảo và Khiết Tịnh đi cùng với nhau. Hai người vui vẻ cười nói, khung cảnh xung quanh dường như đều bị tình yêu rực rỡ của cả hai lu mờ.
Vô tình nhìn thấy Chu Bình, Chu Thư Bảo nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi: “Bình nhi!”
“Ngươi đi đâu đây?”
“Ta dẫn Tịnh Tịnh tham quan kinh thành, nàng cũng đã rất lâu rồi mới có dịp hồi kinh.”
“Nếu vậy ta không làm phiền hai người nữa.”
“Bình nhi khoan đã!” Chu Thư Bảo nhìn xung quanh một lúc rồi thấp giọng nói vào tai nàng: “Thái tử muốn gặp ngươi.”
“Nàng ở đâu?”
“Phúc Dương Lâu.”
Chu Bình không hỏi thêm liền chuyển hướng đi đến Phúc Dương Lâu.
Khiết Tịnh nhìn theo bóng Chu Bình, nhịn không được kéo kéo tay áo Chu Thư Bảo: “Ngươi không sợ nàng giận các ngươi gài bẫy nàng?”
“Nàng bộ dạng thê thảm như vậy hẳn là Mộ Dung thị đã làm gì đó không đúng với nàng. Nhưng ta lại nghe Thái tử phi nói nàng không để Mộ Dung thị giải thích, nhân cơ hội này để hai người họ hảo hảo nói chuyện cũng tốt, phu thê đầu giường cãi cuối giường hoà không phải sao?”
Khiết Tịnh không trả lời, nếu có thể giống bọn họ phu thê đầu giường cãi cuối giường hoà thì tốt biết mất?
Lại nói đến Chu Bình một mình đến Phúc Dương Lâu được tiểu nhị dẫn lên nhã gian, cứ tưởng sẽ gặp Chu Túc Nhi nào ngờ lại nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh đợi sẵn ở trong gian. Trong lòng âm thầm mắng Chu Thư Bảo lừa nàng, xoay người định đi thì cổ tay bị Mộ Dung Ly Tranh nắm lấy.
“Chuyện lần đó nàng vẫn chưa nghe ta giải thích kia mà?”
“Có gì để giải thích? Ngươi muốn giải thích hẳn là ngươi nghĩ muốn cùng hắn ở chung một chỗ nên sợ ta phát hiện phải tìm cách lấp liếm!”
“Nàng không có chút nào tin tưởng ta sao?” Mộ Dung Ly Tranh chua xót cúi đầu thở dài: “Ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng với Chu gia, cũng chưa làm gì khiến nàng tổn thương. Từ đầu đến cuối nàng quy chụp hết tội lỗi cho ta, một cơ hội để ta giải thích cũng không có.”
“Là ta sai, là ta không đủ tin tưởng ngươi.”
Chu Túc Nhi ở ngoài cửa không nghe nổi nữa liền đẩy cửa bước vào: “Bình nhi ngươi chí ít cũng nên nghe nàng giải thích chứ?”
“Các ngươi thông đồng lừa gạt ta còn muốn ta nghe giải thích? Các ngươi xem ta là đồ ngốc sao? Một câu hai câu không có câu nào là thực, ta lấy cái gì tin tưởng các ngươi chứ?”
“Ta đã nghe Ly Tranh nói rồi, phải, ngươi có cái lý của ngươi, nàng có cái lý của nàng, ngươi không nghe nàng nói đã vội vã luận tội không sợ oan uổng nàng sao?”
“Tuỳ các ngươi.”
Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống bên cạnh Chu Bình, chân thành nắm lấy bàn tay nàng giải thích: “Nếu lúc đó nàng là ta, nàng sẽ trả lời thế nào?”
“Hỏi thừa, ta làm sao có thể là ngươi?”
“Ta đang hỏi nàng cứ trả lời đi.”
“Một cái mẫu nghi thiên hạ vẫn hơn hẳn một cái phò mã, kẻ thông minh đều sẽ chọn làm mẫu nghi.”
“Nàng chọn làm vương hậu?”
“Ta đang trả lời câu hỏi này ở vị trí của ngươi.”
“Bình nhi, nàng nghĩ ta như thế sao?”
Chu Bình không trả lời, nàng đứng dậy muốn rời đi: “Nếu chỉ để hỏi ta mấy câu dư thừa đó thì ta không muốn nghe nữa.”
Mộ Dung Ly Tranh vừa tức giận vừa thương tâm, hai mắt hoe đỏ kiên cường không khóc, tay siết chặt lấy cạnh bàn đến rướm máu: “Nàng sao lại không tin ta?”
Chu Bình không nói gì, yên lặng xoay người rời đi.
“Ta không phải kẻ thông minh, ta chỉ chọn nàng!”
Bước chân Chu Bình khựng lại nhưng rồi ảm đạm nở một nụ cười cất bước rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.