Chương trước
Chương sau
Mã xa chậm chạp dừng trước Quận vương phủ, Chu Bình không đợi nha hoàn dìu đã hào hứng tự mình nhảy xuống một đường chạy thẳng vào phủ. Nha hoàn quét dọn ngoài sân trông thấy Đại quận chúa hồi phủ liền quỳ xuống hành lễ.
“Quận chúa an hảo.”
Chu Bình phất phất tay ý bảo có thể đứng lên, một mình băng qua mảnh vườn trồng đầy bạch mai: “Mẫu vương mẫu phi các ngài có ở đây không?”
Chu Tĩnh đang ở trong điện phụ thưởng trà, nghe tiếng trưởng nữ liền buông chén trà xuống bàn, hai chân mày khẽ nhíu chặt, đứa nhỏ này sao lại hồi phủ rồi?
Mấy ngày không gặp Sư Viên trong lòng thương nhớ nhi nữ nhưng lại sợ Chu Tĩnh không vui nên không dám tiến cung xem nàng. Vừa nghe giọng Chu Bình, Sư Viên liền ném hết mọi chuyện ra sau đầu, mừng rỡ chạy ra cửa đón nàng.
“Hảo nhi nữ ngươi sao lại hồi phủ rồi? Có phải trong người không khỏe không? Hay là có người ức hiếp ngươi? Một mình trong cung chịu khổ rồi phải không?”
“Không có, không có, cái gì cũng không có.” Chu Bình hoan hỉ ôm choàng lấy cánh tay Sư Viên, nghiêng đầu cọ dụi vào cổ nàng làm nũng: “Nhi nữ trong lòng tưởng niệm mẫu vương mẫu phi nên mới tự ý xuất cung thôi.”
“Ngươi cái nha đầu này, bao nhiêu tuổi rồi còn nghịch ngợm như vậy?”
Trái với Sư Viên vui mừng suýt rơi lệ, Chu Tĩnh lại mặt mày nhăn nhó khó coi, không đợi Chu Bình bước vào đã cao giọng quở trách: “Chỉ trách ngày thường bản vương dung túng ngươi tuỳ ý làm càn mới khiến ngươi nghĩ thiên hạ này ngươi chính là lão đại, không thèm đặt ai vào mắt cũng không chịu nghe lời trưởng bối. Đại vương còn chưa cho phép đã một mình tự ý xuất cung, ai cho ngươi cái gan lớn như vậy?”
Chu Bình nghe xong liền bĩu môi: “Mẫu phi, mẫu vương trách nhi nữ!”
Sư Viên lập tức xoa dịu trưởng nữ ấu trĩ nhà mình, không quên ném cho Chu Tĩnh một cái liếc mắt.
“Nàng nhìn bản vương như vậy là có ý gì? Bản vương trách oan nha đầu sao?” Chu Tĩnh bị liếc liền cảm thấy không thoải mái: “Là do nha đầu tự tung tự tác, hôn nhân đại sự không những không hỏi qua ý kiến phụ mẫu đã tự mình chủ trương. Hôm trước thì đòi gả cho Bạch Vân Phi, hôm sau là tình chàng ý thiếp với Mộ Dung Ly Tranh, thể diện của Chu gia đều bị nàng làm mất sạch rồi!”
Nghe những lời này trong lòng Chu Bình vừa xấu hổ vừa mất mát, mẫu vương nói không sai, mọi chuyện xảy ra đều do nàng tự tung tự tác không nghe ý phụ mẫu. Nhưng nghĩ lại làm ngươi có mấy ai vẹn toàn, nàng làm sai biết sửa đáng nhẽ phải khen ngợi mới đúng a!
Đầu nhỏ nhanh trí nảy ra một suy nghĩ, với tính cách của mẫu vương chỉ cần nàng hảo hảo làm nũng một trận nhất định sẽ buông xuống phòng bị, nói không chừng còn đáp ứng yêu cầu của nàng. Nghĩ là làm, Chu Bình chạy đi rót một chén trà mới, cung cung kính kính hai tay dâng lên cho mẫu vương.
“Nhi nữ biết sai rồi, nhi nữ khiến mẫu vương không cao hứng, hôm nay nhi nữ lấy trà bồi tội mong mẫu vương đại nhân đại lượng tha cho nhi nữ lần này.”
Chu Tĩnh trong lòng không vui vẻ gì nhưng vẫn nhận lấy chén trà Chu Bình rót, một hơi uống cạn nửa chén.
Tranh thủ lúc mẫu vương tâm tình đang dao động, Chu Bình nhanh nhảu kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, hì hì cười hai tiếng lấy lòng: “Mẫu vương nói rất đúng, nhi nữ trước đây làm sai nếu không nhờ mẫu vương khoan dung thương tình sớm đã tự mình huỷ hoại chính mình. Nhi nữ cũng biết cô nương xuất giá như bát nước đổ đi, không thể sớm tối ở bên cạnh hầu hạ mẫu vương và mẫu phi lúc tuổi già xế bóng. Tuy không phải thân sinh cốt nhục, nhưng nhi nữ luôn mong có thể ngày đêm hiếu thuận với các ngài, nếu có thể nguyện cả đời không xuất giá.”
“Lại ăn nói hàm hồ, nhi nữ lớn rồi không gả đi giữ mãi trong phủ không sợ người khác cười cho sao?” Chu Tĩnh đến lúc này vẫn mạnh miệng không chịu nhận bản thân không nỡ rời xa nhi nữ bảo bối: “Bản vương chỉ mong sao ngươi mau chóng xuất giá, đừng ở đây gây chuyện để ta và mẫu phi ngươi ngày đêm đau đầu.”
Chu Bình xấu hổ thè lưỡi, xem ra mấy năm qua nàng gây không ít chuyện thị phi nha~
“Mẫu vương không cần nhi nữ nữa sao? Không cần nhi nữ hiếu thuận với ngài và mẫu phi sao?”
Sư Viên nhịn không được vỗ vào cánh tay Chu Tĩnh hai cái: “Vương gia lại nói lung tung rồi, không khoé nhi nữ lại tưởng thật đến lúc đó người đau lòng nhất lại là ngài nha.”
Chu Tĩnh che miệng ho khan hai tiếng, cũng không phủ định lời Sư Viên vừa nói.
Nhận thất thời cơ đã tới, Chu Bình liền sáp lại kéo tay mẫu vương lắc qua lắc lại: “Nhi nữ nghĩ thông suốt rồi, sẽ không gả cho Ly Tranh nữa.”
“Ngươi nói thật?!”
Trong lòng như trút được gánh nặng ngàn cân, thoải mái thở hắt ra một hơi. Phu phụ nàng ngoài trưởng nữ là Chu Bình ra thì chỉ còn mỗi Chu Liên Tâm, nói thẳng ra nàng từ trước đến nay chưa từng quá sủng ái nha đầu Chu Liên Tâm. Từ lúc lên hai lên ba Chu Liên Tâm đã thể hiện ra bản thân là một đứa nhỏ khó bảo cứng đầu khó bảo, cả ngày chỉ biết lăn lộn ngoài sân nghịch phá bùn đất, lâu lâu lại nghe tiên sinh than phiền nàng đả thương đồng học.
Tình cách giống như đúc Chu Tĩnh lúc nhỏ, nhìn thấy bản sao của mình nghịch ngợm phá phách như vậy làm sao có ai thích cho nổi?
Mà Chu Bình thì khác, ngày còn nhỏ đỏ hỏn nằm trong nôi ô a khóc từng tiếng vụn vặt, chính một tay nàng chiếu cố dưỡng dục, đương nhiên sẽ có nhiều tình cảm hơn. Hơn nữa Chu Bình luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn khả ái, lúc nào gặp nàng cùng cười tươi lộ ra răng nanh nhỏ, yêu thương như vậy dĩ nhiên không nỡ gả nàng đi xa.
“Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt, mẫu vương không trách ngươi.”
“Nhi nữ vẫn chưa nói xong a.” Chu Bình nghịch ngợm nháy mắt: “Nhi nữ không gả, mà là nghênh giá Ly Tranh vào Quân vương phủ!”
Chén trà trên tay Chu Tĩnh trực tiếp rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, gương mặt nháy mắt biến thành trắng bệch. Ngay cả Sư Viên cũng phát ngốc, nàng vừa nghe Chu Bình nói cái gì thế?
“Ly Tranh đã đáp ứng nhi nữ rồi, nàng chính miệng đồng ý gả cho nhi nữ làm đích thê, cho nên mẫu vương không cần lo lắng nhi nữ xuất giá không người chiếu cố.”
Cơn giận vừa xẹp xuống lại lần nữa nổi lên, Chu Tĩnh giận đến mặt mũi đỏ bừng bừng, đập mạnh tay xuống bàn quát to: “Chu Bình!”
“Ách!?”
Nặng nề hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Chu Tĩnh run rẩy ngồi lại xuống ghế uống một ngụm trà hạ hỏa trước.
Sư Viên hết thời gian ngây người mới lên tiếng hỏi: “Bình nhi ngươi nói nghênh giá Mộ Dung thị?”
“Vâng!”
“Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Chu Bình không vội trả lời, bình tĩnh nâng bàn tay lên gập ngón thứ nhất: “Mẫu vương yêu thương nhi nữ không muốn nhi nữ gả đi, nhi nữ sẵn sàng chấp nhận không gả mà thay vào đó là thú Ly Tranh, cho hai người một hảo tức phụ.”
Nói đoạn, nàng gập ngón thứ hai: “Bình nhi nghênh giá Ly Tranh thì nàng là thê, nhi nữ là phu. Thê tử chính chuyên là lẽ thường tình, nàng căn bản không có cơ hội hai lòng cô phụ nhi nữ.”
Cuối cùng Chu Bình hạ ngón tay thứ ba xuống: “Và điều quan trọng nhất, Ly Tranh là người có võ công cao nhất Liên Hạ, có nàng bảo vệ còn sợ bị kẻ khác ức hiếp sao?”
Sư Viên nghe nàng nói xong tâm có chút động nhưng vẫn lo lắng: “Mộ Dung thị là nữ tử giang hồ, võ công lại cao cường khó ai thắng nổi, vạn nhất nàng khi dễ ngươi đến lúc đó mẫu phi muốn giúp cũng giúp không được.”
“Người giang hồ luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, Ly Tranh đáp ứng chiếu cố yêu thương nhi nữ cả đời, tuyệt đối không có chuyện vong thệ cô phụ nhi nữ.”
Dường như Sư Viên đã hoàn toàn bị Chu Bình thuyết phục, chậm rãi ngồi lại xuống toạ ỷ, không lời phản bác.
“Bản vương không đồng ý.”
Chu Bình liền giở chiêu cũ, hai mắt đảo quanh long lanh nước: “Mẫu vương không nhẽ muốn giữ nhi nữ trong phủ mãi sao?”
“Giữ ngươi trong phủ thì thế nào? Ngươi sợ bản vương nuôi không nổi ngươi sao?”
“Nhưng sau này mẫu vương mẫu phi bách tuế, nhi nữ cũng không thể tự chăm sóc mình, làm sao chăm sóc được cho các ngài?”
Chu Tĩnh hừ hừ hai tiếng vẫn không thỏa hiệp. Đùa sao, nàng từ trước đến nay luôn không thích Mộ Dung Ly Tranh, còn bắt nàng đem nhi nữ bảo bối gả đi, mộng cũng thật đẹp!
Nhận được cái nháy mắt Chu Bình, Sư Viên miễn cưỡng đứng dậy chuyển qua bên cạnh Chu Tĩnh ngồi xuống. Bàn tay nhỏ nhắn dùng để đánh đàn nhẹ nhàng đặt trên vai vương thượng, dịu dàng vuốt ve thẳng xuống, nghiêng đầu tựa vào vai nàng.
“Vương gia đừng nóng giận, gần đây sức khoẻ ngài không được tốt, hôm qua còn ho nhiều như vậy đừng để hoả khí công tâm tổn hại thân thể.”
Quả nhiên ‘anh hùng’ khó qua ải mỹ nhân, đã là lão phu thê chục năm vẫn như mới thành thân, Chu Tĩnh dễ dàng bị tiếng nói êm dịu như tiếng đàn của nàng thu phục, một chút ý chí phòng thủ cũng không có.
“Vương gia ngài xem Bình nhi đã vì phu thê chúng ta mà suy nghĩ, sao chúng ta không vì nàng mà suy nghĩ, gả cho Mộ Dung thị không phải không tốt. Sau này phu thê chúng ta cưỡi hạc quy tiên, Chu Liên Tâm tính tình hào sảng sợ không thể chăm sóc Chu Bình chu toàn, vẫn là nên tìm một người tâm tư tỉ mỉ như Mộ Dung thị mà phó thác.”
Chu Tĩnh chân mày nhíu chặt, tựa hồ vẫn không chấp nhận chuyện nhi nữ bị Mộ Dung thị cướp mất!
Đúng lúc nha hoàn Tiểu Thúy đi vào, hướng ba người hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm vương gia, quý nhân trong cung đã đến trước cửa.”
“Quý nhân?”
Tiểu Thuý thấp giọng nói: “Là đại vương.”
Chu Tĩnh lập tức đứng bật dậy chạy ra cửa nghênh đón, quả nhiên hoàng tỷ thật sự đến tệ phủ còn dẫn theo thê nhi cùng đi.
“Vi thần tham kiến đại vương, hoàng hậu nương nương.”
Chu Quân bước lên đỡ lấy cánh tay nàng không cho quỳ xuống: “Miễn lễ.”
“Không biết đại vương đến tệ phủ là vì chuyện gì?”
“Có chuyện riêng muốn nói.”
“Các ngươi lui xuống hết đi, không có lệnh của bản vương không được bén mảng đến đây.”
Nha hoàn gia đinh lần lượt rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh cho đại điện.
Chu Quân bình tĩnh ngồi xuống toạ ỷ, nhìn một lượt mọi người trong điện rồi nói: “Quả nhân đến đây là vì chuyện gì có lẽ ngươi cũng đã biết.”
Chu Tĩnh ném cho Chu Bình một cái liếc mắt sắc lẻm: “Vi thần biết.”
Bên này Hạ Khuynh di chuyển qua ngồi cạnh Sư Viên thăm dò: “Ngươi thấy thế nào?”
“Bình nhi đã nói tính toán trong lòng, thần thiếp cũng cảm thấy thích hợp.”
“Yên Thuyên hiện tại đã mười lăm tuổi, ở tuổi này nhiều cô nương đã thành gia lập thất, hài tử cũng đã có vài đứa, ngươi cũng không nên giữ nàng khư khư bên người như vậy.”
Chu Tĩnh chau mày, lời Chu Quân nói cũng không phải không có đạo lý.
“Vương gia nghĩ kĩ lại xem, chung thân đại sự của nhi nữ chúng ta phải tỉ mỉ lựa chọn thật kĩ. Thần thiếp thật sự cảm thấy Mộ Dung thị là người tốt đáng để phó thác, nói thế nào cũng rất thích hợp nàng.”
“Nhưng chưa chắc Mộ Dung phu nhân đã đồng ý.”
“Chúng ta cầu thân, cứ mang sính lễ đến Mộ Dung phủ, không nghĩ Mộ Dung phu nhân sẽ không nể mặt chúng ta.”
Chần chờ một lúc Chu Tĩnh mới lớn tiếng gọi: “Thu Dung.”
Cung nữ Thu Dung lập tức tiến vào: “Vương gia có gì phân phó?”
“Ngươi gọi người chuẩn bị trăm khúc vải thượng hạng, hai hộp Nam Hải trân châu, một cặp ngọc như ý, mười viên dạ minh châu mang đến phủ Mộ Dung cầu thân.”
Thu Dung ngẩn người ra vài phân rồi vội vàng lui xuống chuẩn bị, trong đầu đặc như hồ dán, trưởng công chúa cầu thân sao?
“Bình nhi từ nhỏ đã đi theo quả nhân, để chúc mừng hỉ sự này quả nhân ban cho phu thê ngươi Tuyết Lạc làm hỉ tửu, Nguyệt Vân năm xấp may hỷ phục, và phủ đệ cho tân phu thê các ngươi sinh hoạt.”
“Tạ đại vương ban thưởng!”
---------------------------------------------
Bên Chu Bình thuận lợi bao nhiêu thì bên Mộ Dung Ly Tranh thì ngược lại, nàng chẳng biết phải mở lời thế nào với nương mới tốt. Thân nhi nữ đã là nữ sinh ngoại tộc lại còn gả cho một nữ tử khác, đối với nương thân chẳng khác nào đả kích chí mạng. Nhưng giấy căn bản không gói được lửa, Mộ Dung Ly Tranh trằn trọc không ngủ quyết định sáng mai sẽ nói cho nương thân biết.
Trời vừa sáng Mộ Dung Ly Tranh đã dậy tắm rửa thay y phục, tự mình chuẩn bị tảo thiện. Mọi thứ xong xuôi thì bưng khay thức ăn đến phòng của nương thân, chần chờ một lúc mới lên tiếng gọi.
“Nương thân, Ly Tranh chuẩn bị tảo thiện cho ngài.”
Mộ Dung phu nhân cách một cánh cửa nói: “Vào đi.”
Mộ Dung Ly Tranh dùng chân đẩy nhẹ cửa bước cào, đem khay thức ăn đặt lên bàn thuận tiện ngồi xuống cạnh Lý Thiên Kiều: “Nương đã khỏe hơn?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.”
Lý Thiên Kiều ngồi dựa vào đầu giường, sắc diện hồng hào, quả nhiên đã khoẻ lên rất nhiều. Mộ Dung Ly Tranh đem chén cháo nóng vừa nấu, múc một muỗng, thổi nhẹ đưa đến bên miệng nương thân.
“Nương ăn một chút cho mau khỏe.”
Lý Thiên Kiều ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc Mộ Dung Ly Tranh, yếu ớt nở nụ cười: “Ngươi từ nhỏ phụ thân đã qua đời, gia đình rơi vào cảnh túng quẫn, với sức lực của ta chỉ có thể lo cho Vô Song mà bỏ mặc ngươi. Trong lòng nương vô cùng đai xót, nương chỉ nghĩ muốn bù đắp cho ngươi nhưng lại chẳng làm được gì ra hồn cả.”
“Nương đừng nói như vậy, ta chịu khổ đã quen không dám trách ngài. Có nương yêu thương ta như vậy ta nào dám đòi hỏi hơn.”
“Nương mong có thể nhìn thấy ngươi mặc giá y đường hoàng xuất giá như bao nữ tử khác, dù là ai đi chăng nữa, miễn có thể chiếu cố ngươi thật tốt nương đã mãn nguyện rồi.”
Lý Thiên Kiều tự mình đòi cầm lấy bát cháo nóng, vừa múc một muỗng chưa kịp ăn đã thấy Mai Chân từ bên ngoài hớt hải xông thẳng vào phòng.
“Nương thân có chuyện rồi!”
“Có gì sao?”
Mộ Dung Vô Song bước vào trong phòng, mặt mũi xám xịt chất vấn: “Ly Tranh, chuyện của ngươi là thế nào hả?”
Mộ Dung Ly Tranh ngây người, chuyện gì là chuyện gì!?
“Nương thân, bên ngoài người của Quận vương phủ mang sính lễ đến nói là muốn cầu thân Ly Tranh!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.