Chương trước
Chương sau
Hôn sự của Thái Bối quận chúa bị Thái hậu giấu nhẹm không cho Chu Túc Nhi và mọi người biết. Đến khi khắp cung treo đèn kết hoa, pháo nổ rền trời, mọi người mới biết được chân tướng. Chu Bình không quản đường xa từ hoàng cung chạy đến Tướng quân phủ, trực tiếp xông vào trang phòng của tân nương.
“Ngươi là bị ép buộc đúng không? Đừng lo! Bản quận chúa lập tức cho người đưa ngươi về Liên Hạ, sẽ không ai dám khi dễ ngươi!”
Sở Ngọc Bảo nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, giá y rực rỡ, trâm cài phượng quan tinh xảo, lớp trang dung đẹp đến kinh tâm động phách. Môi tô son đỏ lại chưa hề nở nụ cười, gương mặt dù điểm trang đẹp đến đâu vẫn phảng phất nét buồn.
“Đa tạ hảo ý của ngươi nhưng ta sẽ không đi đâu cả.”
“Tại sao?”
“Hôn sự này là do ta quyết định, ta sẽ gả cho Tịnh hầu.”
“Ngươi sao lại quyết định như vậy?” Chu Bình đem Sở Ngọc Bảo xoay lại đối diện với nàng, trong mắt lộ rõ tia lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra không thể nói với ta sao?”
“Không còn hy vọng nào nữa rồi, đến đây kết thúc thành toàn cho nàng cũng tốt.”
“Bảo Bảo, ngươi…”
Sở Ngọc Bảo chủ động nắm lấy tay nàng dỗ dành: “Bản quận chúa thật sự rất cám ơn ngươi đã giúp đỡ suốt thời gian qua, mong ngươi có thể cùng Mộ Dung thị hoàn hảo tái hợp, mong người có tình sẽ được ở bên nhau.”
“Ngươi cam gả cho Tịnh hầu sao?”
“Cam tâm thì sao? Không cam tâm thì sao?” Sở Ngọc Bảo nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Coi như đáp ứng nguyện vọng của nàng, của phụ mẫu và hoàng tổ mẫu. Kiếp này ta cũng chẳng mong ước gì nhiều, những thứ đã qua cứ cho nó qua đi.”
Chu Bình vô thức siết chặt tay nàng, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt: “Bảo Bảo…”
“Đừng khóc, bản quận chúa sẽ sống tốt.”
“Có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi đến cùng.”
“Bản quận chúa với ngươi vốn là hai người xa lạ, nhưng chỉ có ngươi hiểu ta nhất. Ngươi xứng đáng được hưởng hạnh phúc, hãy cố gắng lên, ta tin chắc rồi một ngày nào đó Ly Tranh cũng sẽ hiểu được tình cảm của ngươi.”
“Cảm ơn ngươi, Bảo Bảo…”
Đúng lúc Thiên Lệ công chúa tiến vào nhìn thấy hai người khóc đến thương tâm như vậy không khỏi chau mày: “Hôm nay là ngày đại hỉ không được khóc.”
Sở Ngọc Bảo lau vội nước mắt, xoay mặt đối diện gương đồng bắt đầu trang dung lại.
“Để ta.”
Chu Bình không biết trang dung cũng chưa từng trang dung cho người khác, nàng đơn thuần chỉ muốn cho Sở Ngọc Bảo biết bên cạnh đối phương còn có nàng.
Phấn son đều lau đi hết, chậm chạp trang dung lại từ đầu.
Tùy tiện điểm chút phấn, thoa chút son môi, họa mi cũng không biết họa sợ sẽ khiến Sở Ngọc Bảo trở thành nương tử xấu xí.
Sở Ngọc Bảo chẳng còn tâm trí quản phấn có đều không, cũng không quan tâm khẩu chi thoa đủ đậm chưa. Thời khắc này nàng chỉ nghĩ qua ngày hôm nay trên thế gian sẽ chẳng còn một Thái Bối quận chúa nữa.
Kiệu hoa đến, kèn trống inh ỏi, cánh hoa hồng rải khắp đường đi.
Công việc đội hồng cân là do thân mẫu làm nhưng Sở Ngọc Bảo nhất quyết muốn Chu Bình làm giúp mình.
Hai người cùng nhau xuất môn, Chu Bình cố ý đi thật chậm kéo dài thời gian cho cả hai. Nhưng đường đi dù dài đến mấy vẫn sẽ đến nơi, kiệu hoa đợi sẵn bên ngoài, môi nhân dìu Sở Ngọc Bảo bước lên kiệu hoa.
Chu Bình tuy muốn đến buổi lễ nhưng không biết phải đi bằng cách nào, vô tình phát hiện Mộ Dung Ly Tranh đứng ở hẻm đối diện chờ nàng.
“Ta muốn đến…”
Chưa kịp nói hết Chu Bình đã bị Mộ Dung Ly Tranh ôm ngang lên, dùng khinh công nhảy lên mái nhà đuổi theo kiệu hoa.
Sở Ngọc Bảo ngồi trong kiệu hoa, lấy trong tay áo một chiếc vòng bạch ngọc, đây là chiếc vòng Kha Lãnh tặng nàng khi bảy tuổi. Nhưng kỷ niệm vẫn nên để nó thuộc về quá khứ, Sở Ngọc Bảo hít một hơi thật sâu, dùng sức ném mạnh chiếc vòng xuống sàn vỡ thành trăm mảnh. Rồi đến một cặp lắc chân nhỏ, Kha Lãnh tặng khi mười tuổi, Sở Ngọc Bảo cũng bẻ gãy.
Tất cả, tất cả đều vỡ vụn, tình cảm Sở Ngọc Bảo dành cho Kha Lãnh cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Kiệu hoa dừng lại, môi nhân vén rèm dìu Sở Ngọc Bảo đi xuống kiệu giao cho Tịnh hầu.
Hắn nắm lấy tay nàng, trong giọng nói thoáng chút run rẩy: “Bảo Bảo, chúng ta vào điện nhé?”
Sở Ngọc Bảo nặng nề gật đầu.
Tịnh hầu cẩn thận dìu Sở Ngọc Bảo vào trong điện, trống ngực đập inh ỏi. Hôm nay hắn chính là nam tử hạnh phúc nhất, thú được thiên kim quận chúa được Tây Kha vương phủ trong lòng bàn tay.
Bước vào điện, cả hai cùng cầm đồng tâm kết đứng trước cao đường.
“Giờ lành đã đến!”
“Nhất bái thiên địa!”
Sở Ngọc Bảo siết chặt đồng tâm kết, buông nhẹ làn mi, giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Dừng lại!”
Nghe tiếng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau, Sở Ngọc Bảo thoáng sửng sốt, hoàng cữu mẫu đến làm gì?
Thiên Lệ quận chúa nhanh chóng đứng dậy lên tiếng: “Đại vương đến trễ thật, ta còn nghĩ ngươi sẽ không đến.”
“Quả nhân không đến dự lễ!”
Tất cả mọi người trong điện đều sửng sốt, không đến dự lễ là ý tứ gì?
Kha Lãnh quyết tuyệt kéo đứt đồng tâm kết giữa Sở Ngọc Bảo và Tịnh hậu, một phát kéo nàng ấy chạy khỏi đại sảnh.
Những người trong điện hít phải một ngụm lãnh khí, chuyện này là sao?
Tịnh hầu gia hốt hoảng nhìn đông ngó tây: “Mẫu thân, đại vương sao lại kéo Thái Bối quận chúa đi thế?”
Chu Bình vừa vặn chạy đến, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong đại sảnh, Tây Kha vương lại muốn giở trò gì đây?
“Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng…”
Mặc kề Chu Bình phản đối, Mộ Dung Ly Tranh vẫn kéo nàng hồi cung.

“Buông ra!”
Sở Ngọc Bảo suốt đường đi một mực la hét giãy dụa: “Ngươi mau buông ta ra! Kha Lãnh ngươi có nghe thấy không hả?”
Kha Lãnh dùng sức ấn ngã Sở Ngọc Bảo xuống giường, bản thân lập tức phủ lên người nàng: “Tại sao chứ?”
“N-Ngươi muốn làm gì?”
“Ta hỏi nàng tại sao lại đồng ý gả cho Tịnh hầu!?”
Sở Ngọc Bảo trước nghi hoặc sau lại cười nhạo một tiếng: “Đó chẳng phải là tâm nguyện của ngươi sao?”
“Tâm nguyện của ta?”
“Ta làm như vậy hoàng cữu mẫu vẫn chưa hài lòng? Lẽ nào ngài muốn không cần thành thân trực tiếp đến Tịnh hầu phủ cho xong?”
“Nàng sao có thể nói như vậy?”
“Vậy ngươi muốn ta nói thế nào?”
“Bảo Bảo, nàng thay đổi rồi.”
“Thay đổi?” Sở Ngọc Bảo bật cười nhưng lòng lại đau như cắt: “Ta trước nay vẫn vậy, thay đổi cái gì?”
Kha Lãnh khổ sở mở miệng: “Nàng còn yêu ta hay không?”
“Yêu? Hoàng cữu mẫu có lẽ đã hiểu lầm rồi, chúng ta là cô chất làm sao có thể yêu nhau được?”
“Bảo Bảo, nàng…”
“Đến đây đủ rồi!”
Sở Ngọc Bảo giãy dụa thoát khỏi kiềm kẹp của Kha Lãnh, nhanh chóng đứng dậy chỉnh sửa y phục: “Ta còn phải thành thân.”
Chưa đi được ba bước cổ tay lại bị nắm lấy, Sở Ngọc Bảo vô thố ngã lại xuống dưới thân Kha Lãnh.
“Buông ra!”
“Quả nhân không buông!”
Kha Lãnh dùng sức siết chặt tay nàng: “Ta sẽ không buông nàng ra nữa!”
“Ngươi điên rồi!”
“Phải ta điên rồi!”
Không một lời báo trước Kha Lãnh hung hăng hôn lên môi Sở Ngọc Bảo, dùng sức tách hai phiến môi mềm đẩy đầu lưỡi của mình vào trong.
“Buông ra! Hỗn đản!!”
“Phải, ta hỗn đản, ta không những muốn hôn nàng còn muốn có được nàng!”
Dứt câu liền vung tay xé rách giá y của Sở Ngọc Bảo ném xuống đất.
Sở Ngọc Bảo kinh hoàng mở to mắt, luống cuống đưa tay giãy thoát khỏi kiềm hãm của Kha Lãnh: “Ngươi không thể! Ta là chất nhi của ngươi, ngươi không thể làm như thế với ta!”
Kha Lãnh không tốn nhiều sức đã đem Sở Ngọc Bảo đặt lại dưới thân, thô lỗ đẩy mạnh hai ngón tay vào địa phương nhu nhuyễn.
Sở Ngọc Bảo hét một tiếng thống khổ, nơi tư mật chưa từng được chạm đến lại bị hung hăng tàn sát đến xuất huyết. Ngón tay thon dài điên cuồng ma sát hai vách thịt non mềm, từng đợt cuồng quét chiếm trọn thân thể nàng.
Sở Ngọc Bảo không đè nén nổi tiếng khóc, run rẩy siết chặt sàng đan đến nhăn nhúm: “Tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Kha Lãnh ngươi độc ác lắm…”
Khuynh thân siết chặt thắt lưng Sở Ngọc Bảo, điên cuồng hôn lên môi nàng: “Bảo Bảo đừng khóc, hoàng cữu mẫu không thể mất nàng được, hoàng cữu mẫu thà chết cũng không để mất nàng!”
“Lừa gạt!” Sở Ngọc Bảo bị kéo ngồi thẳng dậy, đau đớn dùng sức bấm mạnh vào cánh tay Kha Lãnh: “Ngươi lừa ta, ngươi luôn lừa ta.”
“Quả nhân không lừa gạt nàng, Bảo Bảo, ta yêu nàng, yêu nàng đến phát điên lên!”
Kha Lãnh thô lỗ hôn hít cần cổ trắng nõn, tay kia ôm trọn lấy thắt lưng nàng. Ngón tay thon dài tinh tế không ngừng tiến xuất bên trong cơ thể Sở Ngọc Bảo, hai vách thịt ấm nóng tham luyến siết chặt khiến nàng không kiềm chế càng tăng nhanh tốc độ.
“Ha, ưm…đừng, đừng mà…”
Hai chân run rẩy muốn khép lại, nàng thật sự không chịu nổi sự tra tấn này nữa. Kha Lãnh xoay người đặt Sở Ngọc Bảo nằm xuống giường, lấy gối kê lên cho nàng nằm, ngón tay vẫn tích cực ra vào bên trong.
Ngước mắt quan sát Kha Lãnh, nước mắt lặng lẽ trượt xuống. Lời nói hoa mỹ kia nàng làm sao có thể tin được khi nữ nhân này đang không ngừng giày vò nàng.
“Kha Lãnh ngươi hỗn đản!”
“Bảo Bảo đừng khóc.”
Âu yếm hôn xuống những giọt nước mắt rơi xuống của tâm can bảo bối: “Quả nhân thật sự yêu nàng! Dù cho nàng muốn mắng ta, đánh ta thế nào cũng được nhưng đừng rời bỏ ta, không có nàng ta sẽ chết mất.”
“Im đi!”
Sở Ngọc Bảo run rẩy chống đỡ đau đớn dưới thân: “Ngươi dùng ta chẳng qua chỉ để thoả mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của ngươi…”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Ngươi nghĩ ta sẽ lần nữa ngu ngốc tin ngươi sao? Trừ phi ngươi để ta moi tim ngươi ra bằng không cả đời này ta vĩnh viễn không bao giờ tin ngươi!”
“Thật?”
“Thật.”
Kha Lãnh từ tốn rút ngón tay ra khỏi cơ thể Sở Ngọc Bảo, lưu loát rút đoản đao trên đai lưng đưa cho nàng.
“Ngươi nghĩ ta không dám moi tim ngươi?”
Kha Lãnh bình tĩnh tháo xuống y phục, hướng tim mình về phía mũi đao.
Sở Ngọc Bảo cắn chặt răng, lấy hết dũng khí đâm mạnh mũi đao vào ngực trái Kha Lãnh. Máu văng tung tóe ướt đẫm cả sàn đan, nở rộ như một đóa mẫu đơn.
Mặt Kha Lãnh thoáng trắng bệch, run rẩy mím chặt môi không phát ra tiếng.
Đoản đao trên tay Sở Ngọc Bảo rơi xuống, hoảng hốt ôm đầu bật khóc: “Tại sao, tại sao ngươi không tránh đi? Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?”
“Bảo Bảo đừng sợ.”
Sở Ngọc Bảo run rẩy chạm vào vết thương trên tay Kha Lãnh: “Nếu ta thật sự đâm vào tim ngươi lẽ nào ngươi cũng ngồi yên hay sao?”
“Ân, chỉ cần nàng muốn tim ta cũng cho nàng.”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Sở Ngọc Bảo đè nén tiếng nức nở đến đau lòng ngực: “Ngươi lúc đầu muốn ta gả cho Tịnh hầu, bây giờ lại muốn ta đừng đi, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao đây?”
“Ta thật sự không thể rời xa nàng, Bảo Bảo…”
“Đừng lừa gạt ta, Kha Lãnh đừng bao giờ lừa gạt ta!”
“Không, ta không lừa gạt nàng.”
“Ta không cần làm hoàng đế chỉ cần nàng.”
Sở Ngọc Bảo ngước đôi mắt đỏ hoen thì thầm: “Thật không?”
“Thật.”
Kha Lãnh dịu dàng hôn xuống môi Sở Ngọc Bảo: “Nửa đời sau yên tâm phó thác cho ta.”
Sở Ngọc Bảo yên tĩnh chìm đắm trong nụ hôn của Kha Lãnh, vì yêu nữ nhân này quá nhiều nên mới không nỡ buông tay. Lão thiên gia không phụ người có lòng, chỉ cần trong lòng có nhau thì dù cách bao xa vẫn trùng phùng.
Kha Lãnh đặt Sở Ngọc Bảo nằm ngay ngắn trên giường, chậm rãi rải từng nụ hôn lên thân thể tuyệt mỹ, ngón tay theo lối cũ tiến vào nơi ấm nóng tiêu hồn thực cốt.
Sở Ngọc Bảo không quen với sự tấn công đột ngột từ ngón tay Kha Lãnh, yếu ớt vặn vẹo thân thể trên giường, tay siết chặt lấy sàn đan đến nhàu nhĩ.
“H-Hoàng cữu mẫu đau…”
“Ngoan thả lỏng ra sẽ không đau nữa.”
Sở Ngọc Bảo cố hít một hơi thật sâu, nghe theo lời Kha Lãnh mà thả lỏng cơ thể.
Ngón tay Kha Lãnh nhân cơ hội mạnh bạo tiến xuất, ngón tay thứ ba cố gắng chen vào bên trong, cùng ‘bằng hữu’ điên cuồng sáp nhập thân thể Sở Ngọc Bảo.
“H-Hoàng cữu mẫu nhanh quá, đừng mà! Hoàng cữu mẫu gϊếŧ Bảo Bảo mất!”
Kha Lãnh cúi xuống ngậm lấy tiểu hồng đậu mút lấy chơi đùa, tay kia ra sức dày vò tiểu hồng đậu còn lại. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên dưới khiến Sở Ngọc Bảo chịu không nổi mà phát ra dâm thanh lãng ngữ, đôi gò má phiếm hồng, mái tóc đen dài bết dính vào gương mặt.
Từ trong đau đớn cảm nhận được khoái lạc, kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn đến mức như cơn sóng dữ đánh gục Sở Ngọc Bảo.
Vô thức đưa đẩy thắt lưng theo nhịp thúc đẩy của Kha Lãnh, đôi môi hồng phát ra âm thanh đáng hổ thẹn: “Ưm, điểm nhẹ! Bảo Bảo chết mất, hoàng cữu mẫu ân…”
“Bảo Bảo ngoan, gọi tên ta, gọi tên ta!”
“Ưm~” Sở Ngọc Bảo vặn vẹo thân thể, khó chịu phun ra từng chữ: “Lãnh, Lãnh… nhẹ thôi, chậm chút…”
Kha Lãnh cao hứng hôn liên tục lên mặt Sở Ngọc Bảo: “Bảo Bảo ngoan lắm.”
“Ôm ôm.”
“Hảo!”
Kha Lãnh ôm thân thể Sở Ngọc Bảo vào lòng, dùng sức tiến xuất nhanh hơn.
Hai chân Sở Ngọc Bảo co quắp bấu víu thân thể Kha Lãnh, mồ hôi túa ra như tắm: “Lãnh, Lãnh… đừng mà! Đừng mà!!”
“Bảo Bảo ngoan.”
Kha Lãnh đặt Sở Ngọc Bảo nằm xuống giường, nâng thắt lưng nàng vùi đầu vào nơi tư mật xinh đẹp ra sức mút mát. Sở Ngọc Bảo hét toáng lên, ngón chân co quắp một trận, kɦoáı ƈảʍ đánh thẳng đến não bộ, từ nơi tư mật chảy ra dịch lỏng trong suốt mê người.
Kha Lãnh ra sức nuốt hết còn tham lam dùng ngón tay tách mở nơi tư mật xinh đẹp đẩy đầu lưỡi vào trong tìm kiếm thêm nữa.
“Lãnh, đừng nữa… hức…”
Kha Lãnh hít một hơi thật sâu, cầm lấy bàn tay đang đặt không đúng chỗ của Sở Ngọc Bảo đặt sang một bên.
“Ta cũng muốn như vậy!”
Kha Lãnh làm như không nghe thấy, nâng thắt lưng Sở Ngọc Bảo áp sát hạ thân vào nơi tư mật của nàng cọ xát nhẹ nhàng. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ đến mức cả hai đều run rẩy, từ nơi tư mật chảy ra thứ dịch lỏng tràn vào thân thể Sở Ngọc Bảo.
“Nóng~”
Sở Ngọc Bảo run rẩy, chậm chạp khép chân lại không cho chất lỏng trong cơ thể chảy xuống.
Kha Lãnh mệt mỏi nằm xuống bên cạnh nàng: “Bảo Bảo.”
“Hửm?”
“Còn giận không?”
“Sao không?”
Kha Lãnh dịu dàng vén tóc Sở Ngọc Bảo ra sau: “Vậy phải làm sao cho nàng hết giận đây?”
“Ngài thú ta đi!”
“Thú nàng?”
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của hoàng cữu mẫu, Sở Ngọc Bảo không khỏi chau mày: “Đến cả dũng khí thú ta ngài cũng không có?”
“Không phải, ta chỉ là…”
Sở Ngọc Bảo xoay người dùng tay che tai lại, ủy khuất chỉ trích: “Ngươi lần nào cũng lừa ta, có phải ngươi nghĩ ta ngu ngốc sẽ không biết ngươi đang nghĩ gì sao?”
“Không phải như nàng nghĩ đâu.” Kha Lãnh vội ôm lấy nàng dỗ dành: “Làm sao mà ta lại không muốn thú nàng được chứ nhưng ta lại lo sợ một chuyện.”
“Lo sợ?”
“Nói thế nào chúng ta cũng là cô chất, quả nhân nạp nàng làm phi nhất định sẽ khiến bá quan văn võ bất mãn. Ngay cả Thái hậu cũng không chấp nhận, con đường phía trước của chúng ta thật sự vô cùng gian nan.”
Sở Ngọc Bảo rúc vào lòng Kha Lãnh thì thầm: “Nếu vậy thì không cần nữa, chúng ta như vậy cũng không tồi.”
“Làm sao được?” Kha Lãnh điểm lên mũi nàng: “Ta muốn cho nàng một cái danh phận.”
Hốc mắt Sở Ngọc Bảo cay xè, nghẹn ngào nói không nên lời.
Kha Lãnh vươn tay ôm Sở Ngọc Bảo vào lòng dịu dàng tỉ tê: “Đừng sợ, chuyện còn lại ta giúp nàng cán đáng.”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hoàng cữu mẫu, dù con đường phía trước gian nan như thế nào nàng cũng sẽ kiên cường đi tiếp.
Đại môn bật mở Thiên Lệ công chúa vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền bị doạ đến mức lảo đảo lùi về sau.
Sở tướng quân hoảng thủ hoàng cước đỡ lấy nàng: “Công chúa nàng bình tĩnh lại đã.”
“Hoàng tỷ ngươi biết ngươi đang làm gì không!?”
“Quả nhân biết, nhưng sẽ không buông tay nữa.” Kha Lãnh cẩn thận dùng chăn quấn kín người Sở Ngọc Bảo: “Mọi thứ dừng lại được rồi, quả nhân sẽ không nghe theo Thái hậu an bài nữa.”
Sở tướng quân chịu hết đả kích này đến đả kích khác phẫn nộ quát to: “Sở Ngọc Bảo một là ngươi trở về, lão phụ thân ta đây xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai là ngươi ở đây, Sở gia chưa từng có đứa con nào tên Sở Ngọc Bảo!”
Sở Ngọc Bảo cắn chặt môi dưới, tay càng ôm chặt Kha Lãnh hơn nữa.
Thiên Lệ công chúa kiềm không được bật khóc: “Tại sao ngươi lại không nghe lời ta? Ngươi có bao giờ từng nghĩ đến cảm giác của ta hay chưa?”
“Xin lỗi…”
Kha Lãnh siết chặt nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài.
“Tất cả lui xuống cho ta!”
Chỉ cần có thể ở bên nhau, dù đánh đổi tất cả nàng cũng cam nguyện…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.