Chương trước
Chương sau
Hạ về nắng chói chang trên đỉnh đầu, tiếng ve kêu phá vỡ yên tĩnh cả một buổi trưa hè. Mặt nước dưới chân xao động, đôi cá chép quấn quít bơi lội. Nắng hạ vừa nóng vừa gắt gỏng, ngựa mỏi mệt lê từng bước chân nặng nhọc, đạp lên cành cây khô bên đường.
Tiết trời tháng sáu nóng như lửa đốt, Chu Túc Nhi ngồi trong kiệu cũng chịu không nổi, quyết định tìm một tửu lâu nghỉ chân. Mãi mới tìm được một tửu lâu trong Nguyệt Thành, xung quanh buôn bán sầm uất, không lâu nữa là đến được hoàng thành diện kiến Tây Kha đế.
Chu Túc Nhi nhanh chóng xuống kiệu, dìu Tiểu Tuyết song song đi vào trong tửu lâu. Buổi trưa hè oi ả Chu Bình sớm đã nhập mộng, Mộ Dung Ly Tranh đành phải tự mình ôm nàng xuống kiệu xe.
Tửu lâu này tên Vạn Phúc, vào giờ dùng thiện tương đối đông người nhưng may mắn vẫn tìm được chỗ trống để nghỉ chân.
Tiểu nhị thấy khách đến liền niềm nở chạy ra đón: “Các vị khách quan muốn dùng gì?”
Chu Túc Nhi không rõ ở Tây Kha có gì để ăn, tùy tiện gọi đại: “Có món nào ngon thì mang lên đây.”
“Hảo!”
Tiểu Tuyết đánh giá xung quanh một lúc rồi hài lòng gật đầu: “Tương đối sạch sẽ.”
Chu Túc Nhi rót một chén trà uống thấm giọng: “Mùa hè ở Tây Kha nóng thật, may mắn là chúng ta không đến Phấn Ly, mùa hè ở Phấn Ly chính là lửa đỏ nhân gian.”
“Lần này đến Tây Kha thần thiếp đã nghiên cứu qua một ít, Tây Kha vương hiện tại là một nữ nhân, thế lực ở Tây Kha đều quy về tay vị nữ đế này hoàn toàn không phân tán quyền lực.”
“Quy về một vua, thật sự khó đối phó.”
“Cũng không hẳn.” Tiểu Tuyết xoay xoay chén trà trên bàn tiêu khiển: “Thần thiếp từng nghe nói Tây Kha vương hậu cung đông đảo nhưng chẳng sủng ái một vị phi tần nào. Duy chỉ sủng ái Thái Bối quận chúa, vị quận chúa này từ nhỏ muốn mưa được mưa muốn gió được gió, khắp Tây Kha không ai không biết đến nàng.”
“Có người còn kiêu ngạo hơn Bình nhi nữa sao?”
Nghe có người nói xấu mình, Chu Bình trở mình khó chịu chun mũi.
Chu Túc Nhi còn tưởng sẽ bị phát hiện, xấu hổ gãi mũi nói tiếp: “Vị Thái Bối quận chúa này lai lịch thế nào?”
“Thần thiếp không quá rõ ràng, toàn bộ tin tức về Thái Bối quận chúa đều bị Tây Kha vương phong bế nhằm bảo vệ nàng khỏi tai mắt khắp thập tam quốc.”
“Ta biết.”
Mộ Dung Ly Tranh điều chỉnh tư thế ôm ấp Chu Bình trong lòng: “Thái Bối quận chúa là độc nữ của Thiên Lệ công chúa và Sở đại tướng quân, chất nữ của Tây Kha vương. Từ nhỏ Thái Bối quận chúa sống trong cung của Tây Kha vương, tính tình đặc biệt không tốt, nhưng Tây Kha vương rất chiều chuộng sủng ái nàng.”
“Vị Thái Bối quận chúa này có thân phận đặc thù còn lại được Tây Kha vương yêu quý, nếu thông qua nàng có thể tìm cách khiến Tây Kha vương chấp nhận quy thuận Liên Hạ.”
“Chuyện này cũng không dễ dàng gì, tính khí vị quận chúa này bất hảo còn rất kiêu ngạo.”
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên, mọi người đành gác chuyện chính sự lại một bên bắt đầu dùng bữa.
Mộ Dung Ly Tranh cẩn thận lay người tiểu đông tây trong lòng mấy cái: “Chu Bình dậy đi nào.”
Chu Bình khó chịu cựa quậy dụi dụi mắt: “Đến nơi rồi sao?”
“Vẫn chưa, dậy ăn chút gì đi.”
“Nóng chết người, ta không ăn đâu.”
Tiểu Tuyết không hài lòng đánh gãy lời nàng: “Không ăn ngươi làm sao đi tiếp?”
“Vậy ăn một chút thôi.”
Chu Bình lười nhác cầm đũa, ăn như mèo ngửi, đếm từng hột từng hột một.
Mộ Dung Ly Tranh đành gọi một chén sữa dê nóng hổi, thuận tiện đẩy chén cơm của Chu Bình quay một bên đưa chén sữa cho nàng: “Uống đi, nếu không muốn ăn cơm thì đừng ăn.”
Chu Bình gật gật đầu, cầm lấy chén sữa một hơi uống sạch.
Bỗng trong quán đột nhiên vang lên một tràng tiếng động kinh hoàng, bốn người đồng loạt ngẩng đầu lên, nguyên lai tràng âm thanh này là do một nữ tử đeo mạng che mặt mặc hồng y như lửa gây ra.
Nữ tử ngồi vắt vẻo trên thành cầu thang, đắc ý cười lớn: “Hảo, tiếp tục phá cho ta, ta không tin ta không có tiền mua hết chỗ này!”
Những nam tử xung quanh dùng gậy đánh gãy hết bàn ghế chén dĩa, dọa những người xung quanh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.
Nữ tử càng cười to hơn, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân, có thể thông qua tiếng cười đoán được nàng ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Tay áo hồng sắc phiêu động, họa tiết trên y phục vô cùng tinh xảo, búi tóc cao cao cài một kiện ngọc xước quý giá, cổ đeo một sợi dây chuyền bằng lưu ly rực rỡ.
Khách dùng cơm trong quán nhanh chóng để tiền lại rồi rời đi, rất nhanh Vạn Phúc lâu trở nên vô cùng náo loạn.
Chu Bình trợn tròn mắt nhìn đám đông hỗn loạn trước mặt: “Trên đời còn có người ngang ngược như vậy sao?”
Chu Túc Nhi gật gù: “Nhất định là sư phụ của ngươi.”
“Ta mới không có sư phụ ngang ngược như vậy!”
Hồng y nữ tử vô tình phát hiện bốn người vẫn chưa rời đi, không khỏi hiếu kì đi xuống cầu thang kéo mạnh vai một cô nương trông trạc tuổi nàng. Chu Bình giật mình nhìn nữ tử nọ, rốt cuộc nàng ta định làm gì?
Tiểu hồng y cô nương tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng rồi thốt lên: “Đẹp thật! Đôi mắt này nhất định không phải người Tây Kha!”
Dứt câu tiểu cô nương lấy trong tay áo một thanh chủy thủ, kề vào mặt Chu Bình: “Mắt ngươi đẹp như vậy, cho ta mượn chơi chút nhé.”
Mặt Chu Bình cắt không còn một giọt máu: “Cứu mạng!!”
Mộ Dung Ly Tranh nhanh như thiểm điện đánh văng cánh tay của tiểu cô nương, lưu loát kéo Chu Bình ra sau lưng bảo hộ.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi hỏi ta? Có người dám hỏi ta nữa kìa!”
Mấy nam tử xung quanh liền chạy đến chĩa kiếm vào bốn người.
“Bắt lấy bọn họ, đừng để cho nữ tử mắt vàng trốn thoát!”
Chu Bình hoảng hốt, đôi mắt của nàng làm gì nên tội a?!
Mộ Dung Ly Tranh nhìn những người đang xông tới, mắt cũng không buồn liếc tùy tiện phất tay áo. Đám nam tử thô kệch lập tức bị một nguồn nội lực cực đại hất ngã xuống đất, kẻ ôm tay người ôm đầu kêu khóc inh ỏi.
Hồng y cô nương nhìn trái nhìn phải hạ nhân đều đã nằm dài trên đất, đặc biệt không cam lòng siết chặt chủy thủ trong tay: “Ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!”
Nói xong liền xuất ra từng chiêu thức vụng về.
Mộ Dung Ly Tranh né sang một bên, vung tay đánh mạnh vào vai hồng y cô nương, dùng sức hất mạnh nàng xuống đất, thuận tay kéo luôn cả khăn che mặt xuống.
Nữ tử hét thảm một tiếng, đau đến mặt mũi biến trắng: “C-Các ngươi dám…”
Bốn người đồng loạt sửng sốt, nữ tử này còn nhỏ như vậy lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Đôi mắt to tròn ươn ướt lệ, hàng mi thật dài rũ xuống mềm mại. Sóng mũi cao, gò má trắng nõn bầu bĩnh, phiến môi đỏ hồng nhỏ nhắn, còn có một đồng tiền nho nhỏ ở gò má trái. Dưới khoé mắt trái có vẽ một con bướm nhỏ màu đỏ, khi chớp mắt hồ điệp dưới mắt như đang vỗ cánh bay lên.
Đám nam tử xung quanh thấy nàng té ngã liền kinh hồn táng đảm chạy đến bảo hộ: “Quận chúa ngài có sao không? Quận chúa!”
Tiểu cô nương vùng đứng dậy không phủi y phục mà bưng mặt khóc chạy đi: “Các ngươi dám đánh ta, ta nhất định mách với hoàng cữu mẫu!”
Nói xong nữ tử liền chạy đi, đám nam tử theo hầu vội vã đuổi theo.
Đưa mắt nhìn theo tiểu cô nương càng chạy càng xa, Tiểu Tuyết mờ mịt lẩm bẩm: “Hoàng cữu mẫu? Quận chúa…”
Vẫn là không nhớ ra ai, bốn người tiếp tục dùng bữa trưa của mình sau đó lên đường đến hoàng cung.
--------------------------------
“Hoàng cữu mẫu! Hoàng cữu mẫu!!”
Nghe tiếng kêu thất thanh bên ngoài, Kha Lãnh lập tức buông bút xuống chạy ra ngoài xem thử. Vừa vặn nhìn thấy tiểu trân bảo của mình vừa khóc vừa chạy đến, hai mắt sưng húp đáng thương.
Kha Lãnh lưu loát đem nàng kéo vào lòng dỗ dành: “Bảo Bảo sao lại khóc vậy?”
“Lúc nãy ở tửu lâu có người đánh ta! Hoàng cữu mẫu phải đòi lại công đạo cho Bảo Bảo!!”
Vừa nghe Sở Ngọc Bảo bị đánh Kha Lãnh liền giận dữ quát lớn: “Kẻ nào dám đánh Thái Bối quận chúa?”
Một đám thị vệ giả trang đi theo ban nãy kinh sợ quỳ xuống: “Khởi bẩm đại vương, là bốn nữ nhân ở Vạn Phúc lâu đả thương Thái Bối quận chúa.”
“Các ngươi không gϊếŧ chúng?”
“Trong số họ có một người võ công cao cường, hạ thần đánh không lại.”
“Khốn khiếp! Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, để cho quận chúa của quả nhân bị đánh lại không làm gì được!”
“Hoàng cữu mẫu phải báo thù cho ta!”
“Hảo, hảo.”
Kha Lãnh ôn nhu tri kỉ nắm tay Sở Ngọc Bảo vào điện, rút khăn lụa trong ngực áo lau nước mắt cho nàng: “Ngoan, không khóc, hoàng cữu mẫu giúp ngươi báo thù.”
Sở Ngọc Bảo đáng thương phình to hai má, lấy hai tay Kha Lãnh đặt lên mặt mình: “Bọn họ đánh vào mặt ta, nhỡ hỏng mất gương mặt này thì phải làm sao?”
“Cũng do ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ở trong cung, chạy ra ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, cũng may là không có bị thương nặng.”
“Trong cung nhàm chán như vậy thà ra ngoài còn vui vẻ hơn.”
Kha Lãnh đỡ lấy hai má bánh bao của nàng kiểm tra lần nữa: “Trong cung có gì thua kém bên ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở đây mới tốt.”
Sở Ngọc Bảo hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Còn không phải do hoàng cữu mẫu chỉ lo cái gì chính sự, không để ý đến ta nên ta mới ra ngoài chơi thôi.”
Dạo gần đây đúng là bản thân có chút lơ là không quan tâm đến Sở Ngọc Bảo, Kha Lãnh dịu giọng dỗ dàng:: “Hảo, vậy hôm nay hoàng cữu mẫu không xem tấu chương nữa, sẽ chơi cùng Bảo Bảo cả ngày được không?”
Sở Ngọc Bảo vui mừng hôn liền lên môi Kha Lãnh một cái: “Hoàng cữu mẫu là tuyệt nhất!”
Kha Lãnh biết điều này là không đúng, nhưng cũng không ngăn tình cảm trong lòng để nàng tùy tiện muốn làm gì cũng được.
“Bảo Bảo!”
Nghe tiếng gọi, Sở Ngọc Bảo quay đầu lại, giật mình lí nhí gọi: “Mẫu thân.”
Thiên Lệ công chúa giận dữ bước nhanh đến trước mặt hai người: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Có còn là tiểu nha đầu ba bốn tuổi chưa hiểu chuyện đâu, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?’
“Nhưng ta thích hôn hoàng cữu mẫu như vậy! Hoàng cữu mẫu cũng thích mà phải không?”
Kha Lãnh sủng nịch đáp lại: “Là Bảo Bảo đều thích cả.”
Sở Ngọc Bảo đắc ý cười không thấy hai mắt.
“Đại vương ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Bảo Bảo nói thế nào cũng là chất nữ của ngươi, sao có thể để nàng tùy tiện muốn làm gì thì làm sao?”
“Thì có sao làm sao? Bảo Bảo vẫn còn nhỏ ngươi lo gì chứ?”
“Đại vương suốt ngày nói Bảo Bảo còn nhỏ, vậy đại vương có biết Bảo Bảo đã mười lăm tuổi rồi hay chưa? Ở tuổi này những cô nương khác sớm đã thành thân sinh con rồi!”
“Bảo Bảo là thiên kim quận chúa, khi nào xuất giá mà không được, hơn nữa ta cũng chưa muốn gả nàng đi.”
“Đại vương!”
“Đủ rồi!” Kha Lãnh gắt gỏng đánh gãy lời Thiên Lệ công chúa: “Ngươi đến đây chỉ để tranh luận với quả nhân sao?”
Thiên Lệ công chúa cắn chặt môi dưới, quyết định kéo taySở Ngọc Bảo: “Đi về.”
“Bảo Bảo không về!” Sở Ngọc Bảo ôm lấy Kha Lãnh gào thét inh ỏi: “Hoàng cữu mẫu!”
Kha Lãnh đột ngột vung tay gạt tay Thiên Lệ công chúa, giận đến ngũ quan di chuyển: “Thiên Lệ công chúa ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
“Ta không muốn ngươi lầm đường, hoàng tỷ! Ngươi là đại vương của Tây Kha, ngươi không thể làm cái chuyện hoang đường như vậy được!”
“Chuyện của ta không liên quan đến ngươi!”
“Đại vương, ta nói cho ngươi biết, ta còn sống vĩnh viễn cũng không chấp nhận cái chuyện hoang đường này!”
Sở Ngọc Bảo nghe một bên là mẫu thân, một bên là hoàng cữu mẫu của mình tranh cãi tránh không khỏi hoảng sợ rút vào lòng hoàng cữu mẫu.
“Bảo Bảo đi về ngay!”
“Ta không đi!!”
“Muốn về thì ngươi về, còn Bảo Bảo phải ở lại đây!”
“Tốt, nhất định một ngày nào đó Tây Kha này sẽ bị hủy chính bởi sự điên rồ của ngươi!”
Thiên Lệ công chúa giận dữ xoay người đi, cơn giận của nàng lớn đến mức cung nữ đi ngang qua cũng cảm nhận được.
Kha Lãnh vuốt nhẹ lưng Sở Ngọc Bảo dỗ dành: “Đừng khóc nữa.”
“Hoàng cữu mẫu…”
Kha Lãnh từ tốn dìu Sở Ngọc Bảo tiến vào nội điện, cữu mẫu chất nhi hai người cùng lúc nằm xuống giường mặt đối mặt. Sở Ngọc Bảo vui vẻ nghịch nghịch vạt áo trước ngực của hoàng cữu mẫu, đến độ tuổi này nàng vẫn chưa ý thức được hành vi của bản thân quá phận thế nào.
Nhẹ nhàng nắm tay Sở Ngọc Bảo đặt sang một bên: “Bảo Bảo có sợ không?”
“Ân, sợ.”
“Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi sẽ chọn ở cạnh hoàng cữu mẫu hay quay về?”
“Chọn Hoàng cữu mẫu, ta chỉ cần hoàng cữu mẫu.”
Kha Lãnh dịu dàng cúi người hôn lên tóc nàng: “Hoàng cữu mẫu cũng chỉ cần ngươi.”
Sở Ngọc Bảo đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang muốn xuyên thủng tầng giấy nến: “Hoàng cữu mẫu, mùa hè năm nay nóng quá.”
“Hoàng cữu mẫu đã cho người may y phục mới cho ngươi rồi, y phục này mặc rất thoáng mát sẽ không bị nóng.”
“Hoàng cữu mẫu, Bảo Bảo muốn ăn hồng quả của Vĩnh quốc.”
“Hoàng cữu mẫu đã cho người đi mua rồi đang ở Băng Phòng đấy.”
Đứa nhỏ này ngây ngô như vậy, xinh đẹp như vậy, làm sao nàng không yêu thương cho được?
Từ nhỏ đến lớn một tay nàng nuôi nấng Sở Ngọc Bảo, cũng chính nàng dạy dỗ, kỳ vọng lớn nhất đều đặt trên người nha đầu. Qua bao năm tình cảm lớn đến mức vượt quá giới hạn của tình thân, trở thành tình cảm day dưa quyến luyến khó nói. Nói đi cũng phải nói lại, tình cảm làm sao có thể không chế được, Kha Lãnh như con thiêu thân tình nguyện chết trong ánh sáng của chính mình, chỉ mong có thể được ở cạnh Sở Ngọc Bảo như vậy cả đời này.
“Hoàng cữu mẫu dẫn ngươi đi tắm được không?”
Hai người cùng đi ra phía sau bức bình phong lớn, bên trong là một hồ lớn, cánh hoa hồng trôi lãng đãng mê hoặc.
“Các ngươi lui ra hết đi, không được quả nhân cho phép thì không được vào.”
“Tuân mệnh.”
Sở Ngọc Bảo thò chân xuống nước, thích thú cười vang: “Thật mát a~”
“Phải cởi y phục trước rồi mới được xuống hồ.”
Sở Ngọc Bảo nhanh nhẹn cởi y phục của mình ra, nhanh nhẹn nhảy xuống hồ ngụp lặn trong nước. Kha Lãnh ngồi trên thành hồ mà nhìn, trên môi vẫn giữ nguyên ý cười, chỉ cần Sở Ngọc Bảo vui nàng tình nguyện đánh đổi tất cả.
Sở Ngọc Bảo bơi đến thành hồ, nghiêng đầu chớp mắt nhìn: “Hoàng cữu mẫu không ngâm mình sao?”
“Không, hoàng cữu mẫu chưa muốn tắm.”
“Nhưng trời nóng lắm đấy.” Sở Ngọc Bảo leo lên thành hồ, mỉm cười nói: “Để Bảo Bảo hầu hạ hoàng cữu mẫu tắm rửa.”
Kha Lãnh liền ngoan ngoãn ngồi yên để Sở Ngọc Bảo giúp mình cởi y phục. Từng lớp từng lớp y phục nhanh chóng rơi xuống, tất cả bị Sở Ngọc Bảo đá sang một bên, sau đó kéo Kha Lãnh cùng mình xuống hồ.
Như một thói quen, Kha Lãnh luôn ôm lấy vòng eo của Sở Ngọc Bảo thu ngắn khoảng cách giữa hai người. Sở Ngọc Bảo cũng lấy đó làm quen, vui vẻ dựa hoàn toàn về phía sau lấy Kha Lãnh làm điểm tựa của mình.
Kha Lãnh siết chặt lấy Sở Ngọc Bảo vào lòng, hơi cúi người hôn xuống đỉnh đầu nàng. Trong lòng Kha Lãnh tự hỏi, điều gì khiến nàng yêu thích nha đầu này đến thế? Bao nhiêu đau khổ, bao như lo lắng, tất cả đều giấu trong lòng, sợ Sở Ngọc Bảo nhìn thấy, sợ nha đầu sẽ lo lắng.
Sở Ngọc Bảo nhận ra sự bất thường của Kha Lãnh, chủ động nắm lấy bàn tay nàng, hơi xoay người lại: “Hoàng cữu mẫu sao thế?”
“Ta không sao.”
“Thật không sao?” Sở Ngọc Bảo áp tay lên mặt Kha Lãnh, lo lắng không thể giấu trong đấy mắt: “Đừng giấu ta.”
“Sẽ không.”
Kha Lãnh nâng cằm Sở Ngọc Bảo lên một đoạn, dịu dàng hôn xuống môi nàng. Sở Ngọc Bảo nhắm mắt lại, tay vịn lấy đầu vai Kha Lãnh, rướn người lên để nụ hôn thêm sâu.
Đã trở thành một thói quen, mấy năm qua Kha Lãnh luôn chiếm hữu Sở Ngọc Bảo như vậy, khao khát nắm giữ cũng không ngừng lớn lên. Sở Ngọc Bảo của nàng càng ngày càng xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách, đến mức nàng sợ hãi phải mất đi. Tiểu bảo bối của nàng, trân bảo của nàng, nàng chỉ muốn giữ trong lòng không muốn để ai nhìn thấy cướp mất.
Kha Lãnh nâng người Sở Ngọc Bảo đặt lên thành hồ, ấn nàng nằm xuống. Thân thể Sở Ngọc Bảo tiếp xúc trực tiếp với nền đá lưu ly lạnh lẽo dưới đất liền run lên, tay chân bấu víu lấy Kha Lãnh muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Kha Lãnh lại không cho nàng toại nguyện, dìu dàng dùng lưỡi tách hai phiến môi Sở Ngọc Bảo ra, đẩy đầu lưỡi của mình vào trong.
“Ưm, hoàng cữu mẫu…”
Kha Lãnh siết chặt Sở Ngọc Bảo dưới thân mình, điên cuồng hôn xuống, đầu lưỡi ma mãnh khám phá tất cả các ngóc ngách trong khoang miệng ấm nóng của nàng. Sở Ngọc Bảo rụt rè đáp lại, vươn đầu lưỡi nho nhỏ của mình chạm vào lưỡi Kha Lãnh sau đó thì xấu hổ rụt lưỡi lại.
Tiếng cười khẽ vang lên trong nụ hôn, nâng người Sở Ngọc Bảo lên cao hơn, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi đối p;hương chơi đùa chơi đùa. Âm thanh môi lưỡi va chạm vang lên càng lúc càng lớn, hai thân thể trần trụi ma sát vào nhau tạo nên một cỗ hỏa nhiệt lan dần đến khắp thân thể.
Sở Ngọc Bảo chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã bật ra tiếng rêи ɾỉ, thân thể cọ xát vào người của Kha Lãnh. Kha Lãnh hít phải một ngụm lãnh khí, nhanh chóng rời khỏi nụ hôn.
“Hoàng cữu mẫu…”
Kha Lãnh nâng tay vuốt ve thân thể Sở Ngọc Bảo, nàng cảm thấy mình hít thở không thông: “Bảo Bảo thật sự rất đẹp…”
Sở Ngọc Bảo xấu hổ che mặt làm nũng: “Ta xinh đẹp thế nào cũng chỉ là của hoàng cữu mẫu không phải sao?”
“Phải, ngươi chính là của hoàng cữu mẫu.”
Sở Ngọc Bảo khúc khích cười: “Hoàng cữu mẫu nhột quá đi.”
Kha Lãnh ấn Sở Ngọc Bảo nằm xuống sàn nhà, thở một hơi bên tai nàng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo của ta…”
Sở Ngọc Bảo nhắm mắt lại, nàng thích nhất là nghe được hoàng cữu mẫu gọi tên nàng thật khẽ thật dịu dàng. Giống như nỉ non, sủng nịch, những lúc như thế bàn tay của Kha Lãnh chẳng bao giờ an phận luôn lướt dọc khắp cơ thể nàng.
Kha Lãnh chạm nhẹ vào tiểu hồng đậu non mềm, hít một hơi thật sâu nhanh chóng ngậm lấy.
“Đừng mà, thật khó chịu…”
“Bảo Bảo…”
Sở Ngọc Bảo hé mắt ra nhìn, lắc đầu xấu hổ: “Hoàng cữu mẫu đừng làm vậy, Bảo Bảo không muốn…”
Kha Lãnh đành không quá phận nữa, nàng biết Sở Ngọc Bảo còn thiên chân, nàng phải kiên nhẫn chờ thêm nữa.
Sau bức bình phong xuất hiện một cung nữ: “Khởi bẩm đại vương có Thái tử, Thái tử phi, Yên Thuyên quận chúa và Mộ Dung trang chủ của Liên Hạ quốc đến.”
“Liên Hạ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.