Đoàn vận lương của Tốn Lãng sơn trang sau mười ngày cũng đã cập cảng, hơn một nửa đệ tử được phái đến bảo vệ lương thực cứu tế an toàn đến Phiên Trung. Mất nửa canh giờ mới neo được thuyền, Nguyệt Quang từ trên đầu thuyền nhảy xuống chạy đến cạnh Mộ Dung Ly Tranh. 
“Bẩm trang chủ, tất cả đều đã chuẩn bị hoàn tất.” 
“Bảo mọi người mang lương thực vào phủ đi.” 
Nguyệt Quang xoay người định đi, chợt nhớ ra một chuyện quay lại nói: “Bẩm trang chủ, Vô Song trang chủ đã biết chuyện, bảo người nhanh chóng hồi kinh.” 
Mộ Dung Ly Tranh thoáng chau mày, đại tỷ cũng đã lên tiếng nàng không thể không tuân, ậm ờ cho qua chuyện: “Ta tự có chừng mực, ngươi mang lương thực cứu tế vào đi.” 
Nguyệt Quang không nán lại lâu, ra lệnh cho mọi người mang lương thực vào phủ. Vừa vặn Túc Nhi đi ra, nhìn thấy lương thực chất đầy trong phủ không khỏi há hốc kinh ngạc. Trông thấy con thuyền lớn treo cờ của Tốn Lãng sơn trang liền đoán được Chu Bình nói giúp vài câu, nhiều người chạy lên chạy xuống mang lương thực vào phủ. 
“Thái tử điện hạ, chuyện này là thế nào? L-Lương thực ở đâu mà có?” 
Túc Nhi nhún nhún vai, chỉ vào con thuyền phía trước: “Hình như của Tốn Lãng sơn trang.” 
“Không thể nào! Chẳng phải Ly Tranh đã chi rất nhiều tiền để làm quân trang rồi sao? Sao có thể còn tiền để mua lương thực?” 
“Đến hỏi nàng ta thì biết chứ gì.” 
Chu Túc Nhi ba bước thành hai đi đến chỗ Mộ Dung Ly Tranh, không vòng vo mà trực tiếp đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-hong-nhan-chi-hong-nhan-le/1096969/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.