Đôi đồng tử đen thẫm của Dạ Thanh Hàn co lại, ánh mắt cũng dần trở nênlạnh lùng sắc bén quanh người hắn mơ hồ tản ra luồng sát khí.
Bầu không khí khắp bốn phía bắt đầu đông cứng lại, sự lạnh lẽo như núi băng ngàn năm tỏa ra từ người đại thần, đúng là khiến người ta cảm thấykhông rét cũng run nhất thời đứng chôn chân tại chỗ, bất động như tượngchẳng biết phải làm sao.
Loạn Mã Tiên Sinh thấy rõ là không ổnrồi, liền nơm nớp liếc nhìn Dạ Thanh Hàn một cái sau đó dùng ánh mắtcảnh cáo của mình ném vèo vèo ra khắp bốn phía, giả vờ thoải mái ho“khụ” một tiếng, cất cao giọng nói:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Sao hả? Còn chưa chịu đi à? Hay là muốn so tài bắn cung với ta?”
Cho dù Dạ Thanh Hàn có sức nhẫn nại rất tốt, nhưng nếu còn tiếp tục thếnày, chỉ e cậu ta sẽ đại khai sát giới mất. Tuy rằng đám người trong Thệ Thủy thật sự là muôn phần đáng chết, nhưng thời cơ vẫn chưa chínmuồi…huống hồ kẻ khởi xướng cũng đã được dạy cho một bài học nhớ đờirồi.
Những lời này của Loạn Mã Tiên Sinh tuy không có chút xíutính uy hiếp nào, nhưng cũng đủ khiến cho đám người xung quanh như bừngtỉnh cơn mê, không đợi vị thành chủ kia lặp lại đến lần thứ hai, bấtluận là bang chúng Thệ Thủy hay chỉ là quần chúng nhân dân tò mò đến xem náo nhiệt, đều hoảng hốt thi nhau bỏ chạy tứ tung. Họa có là thằng ngucũng biết những lời đó của Loạn Mã Tiên Sinh ẩn chứa hàm ý gì, muốn sotài bắn cung cùng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-giang-ho/93685/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.