Đau quá! Đó là cảm giác đầu tiên mà Mộ Khinh Hàn nhận thấy sau khi khôi phục lại được ý thức của mình.
Hàng lông mi dài, dập dờn như cánh bướm của nàng rung lên khe khẽ, đôi mắtmở ra một cách đầy khó khăn nặng nhọc…Nhưng thật không ngờ thứ đập vàomắt nàng lúc này không phải là ánh sáng chói chang của mặt trời, mà lạilà một khoảng không đen như mực, tối như hũ nút. Tứ chi của mình như bịgãy thành trăm mảnh, cả người đều đau nhức…
Liếc thấy một chiếcbóng mờ mờ đang chuyển động ngay trước mặt đại não của Mộ Khinh Hàn gầnnhư trống rỗng, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước. Nàng khẽ nhíumày cố gắng nhớ lại xem rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra. Thời gianvẫn trôi qua đều đều, chầm chậm ý thức đã dần dần khôi phục cuối cùngcũng có thể nhớ ra. Nàng bị một lão già Trưởng thôn NPC gian xảo xấutính lừa lên núi, sau đó bị lão ta đẩy xuống đây… Rồi sao nữa nhỉ? Đúngrồi chỗ này là chỗ quái quỷ nào thế không biết?
Mộ Khinh Hàn khẽ động đậy theo bản năng, nhưng vì đụng trúng vết thương, không nhịn nổi nàng bật kêu lên một tiếng:
“Á…!”
Dường như tiếng rên rỉ nho nhỏ ấy của nàng đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặngtịch mịch chung quanh, phía bên phải đột nhiên truyền đến tiếng nóichuyện khe khẽ:
“Nhìn xem, hình như cô ấy tỉnh rồi…”
“Thấy rồi, có nên qua đó xem chút không nhỉ?”
Hình như ngay sau đó, có người bước tới bên nàng đấy là một cô gái có khuônmặt ngây thơ non nớt kiểu trẻ con, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-giang-ho/93676/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.