“Hu hu hu…”
Từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế chảy dài trênhai gò má của cô nhóc Tri Liễu, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước dưới ánh mặttrời rực rỡ phát ra những tia sáng lấp lánh, khiến cho dáng vẻ cô nhóclại càng thêm phần uất ức, thêm phần đáng yêu.
Mộ Khinh Hàn nhìn dáng vẻ khóc lóc như lê hoa đái vũ của cô nhỏ, trong lòng mơ hồ sinh ra một cảm giác thương hại. Mặc dù hành động của nó như vậy là không đúng, nhưng dù gì nó vẫn còn nhỏ…
Nhưng Dạ Thanh Hàn thì lại hoàntoàn không bị nước mắt của Tri Liễu làm lay động chút mảy may, khuôn mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn cô nhỏ gàokhóc.
Chờ cho đến khi tiếng khóc của Tri Liễu đã trở nên khànkhàn, giọng nói cũng không còn lưu loát nữa, hắn mới lạnh nhạt mở miệngnói:
“Này, khóc đủ chưa, đủ rồi thì giao đồ ra đây!”
“Ngươi…!” Tri Liễu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, giọt nước trong suốt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, giọng nói tưởng như đã khàn đặc, lúcnày vẫn có thể gào toáng lên:
“Ngươi, sao ngươi… lại không có chút lòng thương xót nào như thế chứ!!”
“Lòng thương xót? Lòng thương xót là cái gì? Huống hồ tự nghĩ, đối đãi vớimi, ta cần phải có cái gọi là ‘lòng thương xót’ đó sao?” Dạ Thanh Hàncười chế nhạo bóng Tri Liễu phản chiếu trong đôi mắt hắn dường như bịbao phủ bởi một lớp băng ngàn năm, lạnh lùng vô tình đến đáng sợ.
Sao mà trong khoảnh khắc ấy, Tri Liễu đột nhiên có cảm giác như mình vừagặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-giang-ho/93670/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.