Quả nhiên vọng động là ma quỷ.
Mộ Khinh Hàn khắc sâu cảm nhận một câu nói kia rất đạo lý.
Nàng hối hận, nàng thật là phi thường hối hận mình dẫn sói vào nhà. Nhưng là hối hận cũng vô ích bởi vì là trên cái thế giới này là không có bánthuốc hối hận… ╮ (╯▽╰ )╭
Cứ như vậy, Mộ Khinh Hàn mang tâm tìnhthấp thỏm chịu đựng qua một tuần lễ. Trước kì nghỉ 1 ngày sau cái nhìnđầy mập mờ của Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa cùng Lâm Vụ bị vứt bỏ mặt vẻủy khuất nhìn soi mói sau Mộ Khinh Hàn kinh hồn bạt vía theo ngồi lên xe đường dài cùng sói phúc hắc về nhà.
Mặc dù nhà Mộ Khinh Hàncách trường Y có một thành phố, nhưng hôm nay dọc đường đi giao thôngngoài dự tính không trở ngại sau hai giờ đi đường đã tới nơi.
Cha mẹ vẫn bên ngoài đi du lịch, anh trai không biết tung tích. Cho nên mởcửa đập vào mắt vẫn là 1 nhà không có một bóng người cùng với… lộn xộn…không giống nhà…
Trên mặt đất chất đầy thùng giấy cùng đồ vậtlẫn lộn; trên ghế sa lon ném đầy tạp chí tuyện tranh mới tinh; trên bànnhưng còn nhiều chén đĩa chưa rửa; trên ghế vứt lung tung đầy y phục…
Mộ Khinh Hàn vừa vào cửa nhìn đã choáng váng, lúng túng đứng tại chỗ. Màngười kia mang theo hành lý đi theo nàng tiến vào cũng hiện lên một tiakinh ngạc.
Nàng có phải hay không vào sai nhà? Nhưng là nàng lúc rời đi trong nhà thật giống như đã là có vẻ như thế này… Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-giang-ho/3077315/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.