Chương trước
Chương sau
“Bí thuật?” Khương Huyền lập tức đứng lên: “Là cái gì?”

Khương Huyền đã từng nghe nói tới bí thuật, khác với công pháp võ kỹ, bí thuật là một năng lực mà người tu hành có thể nắm giữ bổ sung, nhưng nếu không nắm giữ thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảnh giới thực lực. Có rất nhiều loại bí thuật, ví dụ như bộ tộc Khương thị có một môn “bí thuật bộ tộc” tên là “Thú Quy”.

Đây là một bí thuật dùng để thuần hóa dã thú huyết mạch yêu thú, cấp bậc không cao, hiệu quả cũng ở mức trung bình, nhưng dù sao cũng có một số công dụng, rất hiếm thấy, các thợ săn già trong bộ tộc đều tu luyện môn bí thuật này.

“Ta muốn truyền cho ngươi một môn.... bí thuật sưu tầm!”

Giọng nói mờ ảo tiếp tục nói: “Không phải ngươi vừa nói, Giám sát sứ Lôi Hồng đang tìm kiếm gì đó ở núi Hắc Đàm sao? Ngươi nói tìm người, ông ta cũng không phủ nhận, cho dù là tìm cái gì thì đều có thể sử dụng bí thuật này, Giám sát sứ là sự hiện diện nhất đẳng dưới thần ma, không chỉ có năng lực bản thân mạnh mẽ, còn nắm giữ rất nhiều quyền lực, nếu như ngươi có thể thiết lập mối quan hệ tốt với Lôi Hồng, vậy thì sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi trong việc giải cứu mẹ và muội muội của ngươi trong tương lai.”
“Tiền bối, người muốn ta tu luyện bí thuật này, giúp Giám sát sứ đại nhân tìm người, thiết lập quan hệ với ông ta?” Khương Huyền hiểu ra.

“Cũng không hẳn là như vậy.”

Giọng nói mờ mịt vang lên: “Sức mạnh của bí thuật này sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi, có thể tìm kiếm được nhiều thứ hơn là chỉ những sinh vật sống, thậm chí còn có thể xuyên qua các rào cản của mặt đất, cảm nhận được bảo vật và tài nguyên khoáng sản chôn sâu dưới lòng đất, là thần kỹ tìm kiếm, truy lùng, thăm dò, cảm nhận trước các mối nguy hiểm, đặc biệt là trong phương diện tìm kiếm.”

“Trong thế giới này, bất kỳ vùng đất nào đều từng có dấu chân của cường giả trong lịch sử, thế giới này rất cổ xưa, nơi nào cũng có tàn tích, những kho báo chưa được khám phá, ví dụ như núi Hắc Đàm của bộ tộc các ngươi, nhất định có kho báu chưa được phát hiện!”
Điều này không cần Kỳ Thạch tiền bối phải nói, Khương Huyền cũng biết.

Dù sao ở sâu trong núi Hắc Đàm cũng có một Thập Phương Tuyệt Địa, nơi đó nổi tiếng là nguy hiểm và ẩn chứa thời cơ.

“Tu luyện là liều mạng vì cái gì? Ngoại trừ thiên phú và công pháp ra, chính là liều mạng vì tài nguyên! Mà bộ tộc của các ngươi quá nghèo nàn! Bây giờ chỉ cần ngươi học được môn bí thuật sưu tầm này, tuy rằng không thể đảm bảo sẽ tìm được bảo vật lớn gì, nhưng chỉ cần ngươi ra ngoài đi tìm nhiều một chút, nhất định sẽ có thu hoạch! Sẽ có lợi cho con đường tu hành của ngươi! Hưởng thụ cả đời!”

“Mạnh như vậy à?” Khương Huyền nói.

“Tin ta đi, chắc chắn mạnh hơn và hữu dụng hơn những gì ngươi nghĩ!” Giọng nói mờ ảo tiếp tục: “Thật ra ta đã sớm muốn truyền môn bí thuật này lại cho ngươi, sẽ có lợi ích rất lớn đối với ngươi, nhưng chẳng qua là chưa có lý do, lần này vừa vặn có cơ hội, cho nên ta quyết định truyền cho ngươi.” Kiền Hoàng rất thản nhiên, không hề che giấu suy nghĩ của mình.
“Ta có thể cảm nhận được, tuy rằng giọng nói của tiền bối không nghe ra được vui buồn, nhưng hôm nay tâm trạng của tiền bối rất tốt.” Khương Huyền nói.

“Thông minh.” Kiền Hoàng vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên thừa nhận!

Đúng vậy! Tâm trạng của ta rất tốt, cho nên ta quyết định sẽ truyền cho ngươi một môn bí thuật nghịch thiên!

Đây là tâm tính mà chỉ một cường giả thật sự, một cường giả hiểu rõ ý niệm trong đầu mới có được!

Khương Huyền hâm mộ sức mạnh của Kỳ Thạch tiền bối, mạnh đến mức có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mạnh mẽ đến mức chỉ cần tâm trạng tốt liền truyền bí thuật mạnh mẽ được khen ngợi lên tận trời ra ngoài, muốn truyền là truyền, muốn như thế nào là như thế ấy! Đương nhiên, Khương Huyền cũng rất cảm kích.

“Đa tạ tiền bối.” Khương Huyền cúi đầu với đá truyền âm.

“Đừng vội cảm ơn ta, trước tiên chúng ta phải thỏa thuận ba chuyện.” Giọng nói mờ ảo nói: “Ngoại trừ điều kiện mà chúng ta đã quen thuộc ra, ta còn phải nhắc nhở ngươi, tuyệt đối không được để người khác biết môn bí thuật này, ít nhất là không thể trước khi ngươi trở thành thần ma, bằng không sẽ rước lấy họa sát thân cho ngươi, thời điểm sử dụng phải cẩn thận chút!”

“Vãn bối hiểu được!” Khương Huyền nhớ kỹ lời nói của Kỳ Thạch tiền bối, không dám khinh thường.

“Được rồi! Ngươi nghe cho kỹ, bí thuật này tên là... “Thiên Ti Bí Thuật”!”

****

Buổi sáng ngày hôm sau

Doanh địa tạm thời của bộ tộc Thân Đồ, bên trong một chiếc lều.

“Chuyện này tuyệt đối không được!” Khương Cảnh Thịnh đi tới đi lui trước chiếc bàn dài, lẩm bẩm gì đó, cả người đều tràn ngập lo lắng. Khương Cảnh Thịnh đã nghe nói về chuyện Thân Đồ Ngọc đi tìm Khương Huyền bàn chuyện ở rể hai ngày trước, mặc dù chuyện này không thành, nhưng vẫn khiến gã toát mồ hôi lạnh.

Nếu như chuyện thành thì sẽ như thế nào?

Người khác không biết, nhưng Khương Cảnh Thịnh đã biết kết cục của mình! Khương Huyền nhất định sẽ bảo bộ tộc Thân Đồ gϊếŧ gã! Gã không hề nghi ngờ gì về điều này! Thậm chí gϊếŧ chết một kẻ phản bội như gã có thể là một trong số những điều kiện ở rể của Khương Huyền!

Mặc dù mọi chuyện không thành, nhưng Khương Cảnh Thịnh lại cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Tuy rằng Khương Cảnh Thịnh gã là Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực mạnh mẽ, sau khi quy thuận bộ tộc Thân Đồ cũng không bị hãm hại, nhưng Khương Cảnh Thịnh biết rõ loại người như gã sẽ bị người khác coi thường trong lòng, bộ tộc Thân Đồ cũng sẽ không dám tin tưởng gã, đối xử tử tế với gã cũng chỉ là làm bộ làm tịch, để những người khác cũng sẽ tìm đến nương tựa, có thể lợi dụng mạng sống của gã để mang lại lợi ích cho bộ tộc Thân Đồ, cho dù chỉ là lợi ích không quá quan trọng, bằng không bộ tộc Thân Đồ nhất định sẽ bỏ rơi gã không chút do dự.

Loại cảm giác lững lờ này khiến Khương Cảnh Thịnh thao thức suốt đêm.

Tất cả đều là lỗi của Khương Huyền!

Nếu như ngày đó Khương Huyền không ra mặt, trận chiến sinh tử đã kết thúc rồi! Khi toàn bộ bộ tộc Khương thị sáp nhập vào bộ tộc Thân Đồ, lúc đó Khương Cảnh Thịnh sẽ không trở nên chướng mắt như vậy, gã không còn là “kẻ phản bội” duy nhất, để duy trì sự ổn định sau khi thôn tính và thuận lợi kiểm soát bốn mươi bảy bộ lạc của bộ tộc Khương thị sau này, chắc chắn bộ tộc Thân Đồ sẽ lại trọng dụng gã!

Đáng tiếc là không có nếu như.

“Tạp chủng chết tiệt!” Khương Cảnh Thịnh lầu bầu mắng chửi.

Khương Huyền không chỉ phá hoại chuyện tốt của gã, bây giờ còn là mối đe dọa lớn đối với gã, bởi vì bộ tộc Thân Đồ muốn thôn tính bộ tộc Khương thị trước tiên mà không cần đợi đến trận chiến sinh tử vào tháng sau, vậy thì tình huống gì cũng có thể xảy ra, nếu Khương Huyền bất chợt suy nghĩ thông suốt, đột nhiên đồng ý ở rể, Khương Cảnh Thịnh cảm thấy đầu của gã phải chuyển đi nơi khác rồi.

“Đại nhân.” Giọng của vệ binh đột nhiên vang lên từ bên ngoài.

“Sao vậy?” Khương Cảnh Thịnh hỏi với ra ngoài, tuy rằng gặp phải tình huống rất nguy hiểm, nhưng địa vị trên danh nghĩa vẫn tương đối cao, người thuộc cảnh giới Hậu Thiên của bộ tộc Thân Đồ đều gọi gã là đại nhân.

“Đại nhân, có người đang tìm ngài, đang ở cửa sau doanh địa... ngài đến đó một chuyến.” Vệ binh ở bên ngoài nói.

Một lúc sau.

Bên ngoài cửa sau của doanh địa tạm thời là một khu rừng.

Một bóng người mặc áo choàng xám, quấn khăn che mặt rách rưới, đội mũ tre đứng dưới gốc cây, nhìn về phía cổng lớn nơi các vệ binh bộ tộc đang đứng gác.

“Ngươi tìm ta?”

Khương Cảnh Thịnh dẫn theo hai tên vệ binh đi ra ngoài, liếc mắt nhìn người vừa đến một cái, chỉ cảm thấy dáng người này trông rất quen mắt, nhưng lại không đoán ra được là ai: “Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?”

“Ngũ trưởng lão! Là ta! Ta tới đây nương tựa người!” Đối phương cởi khăn che mặt rách rưới xuống, gã là một người đàn ông thô kệch khoảng ba mươi tuổi, trên khóe mắt có một vết sẹo mờ nhạt.

“A Báo?” Khương Cảnh Thịnh kinh ngạc, nghi hoặc quan sát Khương Báo từ trên xuống dưới.

Trận chiến sinh tử của bộ tộc là một canh bạc lớn.

Tài sản và tộc nhân của hai bên đều là tiền đặt cược! Trong trận chiến sinh tử, người thuộc bộ tộc yếu thế sẽ chạy trốn trước, người thuộc cảnh giới Hậu Thiên rất khó trốn thoát, nhưng Tiên Thiên thì vẫn có cơ hội. Khương Báo vốn là một dũng sĩ Tiên Thiên của bộ tộc Khương thị, một năm rưỡi trước, một ngày trước khi bước vào võ đài của trận chiến sinh tử, Khương Báo đã mất tích.

“Ngũ trưởng lão, nghe nói người thấu hiểu chính nghĩa, thuận theo ý trời, đã quy thuận bộ tộc Thân Đồ trước.” Khương Báo có chút bất an: “Ta tìm đến nương tựa người, ta cũng muốn....”

Khương Cảnh Thịnh lập tức hiểu ra!

Vào thời điểm quan trọng này lại đột nhiên tìm đến đây muốn nương tựa, cũng muốn quy thuận bộ tộc Thân Đồ, rõ ràng là không muốn trở thành tội phạm trốn trại! Dù sao thì chỉ cần đợi đến trận chiến sinh tử vào tháng sau, Khương Huyền bị gϊếŧ, người chạy trốn của bộ tộc Khương thị đều sẽ trở thành tội phạm trốn trại, người không chạy trở thành nô ɭệ, chỉ có quy thuận trước mới có thể có được thân phận bình thường! Tuy rằng cũng sẽ bị khinh thường và không được tin tưởng.

“Nào, đi theo ta!”

Khương Cảnh Thịnh nhìn thấy Khương Báo đang bất an, như chợt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt gã sáng lên, tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn: “Tới hay lắm! Bây giờ ta dẫn ngươi đi gặp tộc trưởng Thân Đồ Liệt!”

Một kế hoạch độc ác đã được hình thành trong đầu Khương Cảnh Thịnh.

Trên đường đến gặp Thân Đồ Liệt, Khương Cảnh Thịnh hỏi Khương Báo về tình hình hiện tại, cũng nói cho Khương Báo biết kế hoạch của gã.

Chờ đến khi đi vào lều lớn, trông thấy cha con Thân Đồ Liệt và Thân Đồ Ngọc đều đang ở đây, Khương Cảnh Thịnh vội vàng giới thiệu: “A Báo, còn không mau bái kiến tộc trưởng Thân Đồ Liệt, vị này là đại tiểu thư Thân Đồ Ngọc.”

“Bái kiến Liệt tộc trưởng, bái kiến Ngọc tiểu thư!” Khương Báo vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Có thể nói là vô cùng thức thời!

Thân Đồ Liệt thấy gã đến xin nương tựa liền bày ra dáng vẻ hạ mình cầu hiền, đỡ Khương Báo dậy: “Mau đứng lên đi!”

“Đến thì tốt rồi! Lại một dũng sĩ của Khương tộc đến quy thuận, củng cố danh tiếng của tộc chúng ta!” Thân Đồ Ngọc nhìn về phía cha mình: “Cha! Bây giờ con sẽ phái người đi công bố chuyện này, để bọn họ...”

“Không! Không thể!”

Khương Cảnh Thịnh vội vàng nói, gã nhìn về phía Thân Đồ Liệt: “Tộc trưởng, chuyện này vẫn chưa thích hợp để lộ ra, ta có một kế hoạch, có thể thu phục bộ tộc Khương thị sớm hơn!”

“Nói!” Thân Đồ Liệt dứt khoát nói.

Khương Cảnh Thịnh giải thích kế hoạch, kế hoạch này không hề phức tạp, đơn giản mà nói chính là: Khương Báo giả vờ trở về bộ tộc Khương thị, chờ cơ hội ám sát Khương Huyền!

Sau khi Khương Huyền chết, Khương Báo sẽ trở thành nam nhân cuối cùng! Có thể dẫn dắt bộ tộc Khương thị quy thuận!

“Tộc trưởng, Khương Huyền kia chẳng qua chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, nhiều năm trước A Báo đã là Tiên Thiên sơ kỳ, tuy rằng hiện tại chưa đột phá, nhưng vẫn là một thiên cường trong số Tiên Thiên sơ kỳ, cũng không bị thương, cho dù là chiến đấu trực diện cũng có thể gϊếŧ Khương Huyền dễ như trở bàn tay! Lại càng không cần nói đến hạ độc đánh lén! Bán Bộ Tiên Thiên chung quy vẫn không phải là Tiên Thiên chân chính! Tuyệt đối không có khả năng thất bại vào lúc này!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.