Đột nhiên ý thức được điều gì đó, nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, cô gái nhỏ trong hộp nhạc cũng chuyển động theo từng tiếng nhạc. Tôi đậy nắp lại, dù không thực tế nhưng tôi biết.
Lục Chấp đã sửa lại hộp nhạc này cho tôi.
86
Tôi nhớ Lục Chấp là người rất thông minh, anh học cái gì cũng rất nhanh.
Lục Chấp không biết chữ, nhưng những chữ tôi từng dạy anh anh chưa từng quên.
Anh cả nghịch hỏng máy hát của dì ba, sau đấy bèn lôi Lục Chấp ra chịu tội thay cho mình nhưng Lục Chấp lại sửa lại được máy hát.
Anh còn sửa lại xe đạp cho anh cả, đồ chơi của các anh con thứ, và cả đồng hồ quả lắc cha treo giữa phòng khách để khoe khoang.
Rõ ràng là anh rất ghét làm những chuyện ấy nhưng anh vẫn làm. Anh nói với tôi nếu anh không làm, kết quả tốt nhất của anh chính là cái ch//ết.
Tôi không hỏi anh kết quả xấu nhất là gì, có lẽ với anh của năm ấy mà nói ch//ết đã là kết quả tốt nhất.
87
Tôi nghĩ mình của hiện tại nên lập tức, nhanh chóng làm một số chuyện rồi.
Tôi sợ thật sự không còn kịp nữa, dù rằng đã quá muộn.
88
Lúc tôi chạy lên cầu thang, Lục Chấp đang cầm áo mở cửa.
“Lục Chấp, xin lỗi anh.”
Hệt như câu nói đến một cách bất chợt của anh vậy, anh ngẩn người, và tôi cũng thế.
Lần này tôi phản ứng nhanh hơn Lục Chấp, tôi chạy tới sau lưng anh.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-co-giai-nhan/2735007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.