Người của Thẩm Chiếu Độ làm việc rất nhanh nhẹn, thậm chí động tác dọn dẹp cũng không cần thiết, đi vào liêu phòng thấy đồ đạc lập tức di chuyển ra bên ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn đã thu dọn căn phòng sạch sẽ không còn gì.
Xe ngựa di chuyển vững vàng trên con đường núi chật hẹp, Thẩm Nghê nhắm mắt lại xem nhẹ những người bên cạnh, nhưng tiếng than khóc thê lương bên tai vẫn không chịu tiêu tan.
Ỷ Hương vốn nghĩ sẽ cùng Thẩm Nghê trở về Hầu phủ, Thẩm Chiếu Đỗ cũng có ý này, nhưng Thẩm Nghê lại không muốn, lúc Ỷ Hương leo lên phía sau xe ngựa nàng lớn tiếng la rầy: "Ta có để cho muội đi theo à?"
Ỷ Hương vừa ngạc nhiên vừa tủi thân nhìn nàng, cố gắng tìm ra được chút vẻ trêu chọc ẩn giấu trên gương mặt nàng, nhưng tìm không thấy, Ỷ Hương lập tức quỳ xuống: "Phu nhân, có phải Ỷ Hương đã làm sai điều gì không? Ỷ Hương sẽ thay đổi bất cứ điều gì, cầu xin phu nhân đừng vứt bỏ Ỷ Hương!"
Thẩm Chiếu Độ chậm rãi xoa xoa vành tai của Thẩm Nghê, nghi ngờ nói: "Không phải nàng vẫn luôn nhớ mong tỳ nữ này sao? Sao bây giờ lại không muốn nàng ta nữa?"
Hắn không tin Thẩm Nghê sẽ thật sự ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình, nên cho Thẩm Nghê làm bất kỳ chuyện gì hắn cũng sẽ đào thật sâu vào động cơ của nàng, đến khi biết rõ ngọn nguồn mới thôi.
"Giam giữ ta chưa đủ, còn muốn cầm tù cả người của ta sao?"
Thẩm Nghê liếc hắn một cái, đôi mắt bị ánh sáng nhạt chiếu vào khẽ nheo lại: "Ta không giống Đô đốc, thấy bản thân sống không được tốt, cũng muốn kéo cả người khác cùng nhảy xuống địa ngục với mình."
Nàng phó thác Ỷ Hương cho Trần phương trượng, một ngày nào đó có thể gặp muội ấy ở bên ngoài, còn tốt hơn là đi nhặt xác cho muội ấy.
Trong lúc Thẩm Nghê đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì con ngựa đột nhiên rít lên một tiếng, cỗ xe chắc chắn chợt loạng choạng, Thẩm Nghê nghiêng nghiêng ngả ngả bổ nhào thẳng vào chiếc bàn nhỏ.
Tuy nhiên trước khi nàng kịp phản ứng muốn tránh đi, Thẩm Chiếu Độ ngồi bên cạnh bất động như núi vươn tay qua ôm lấy eo nàng, dùng sức kéo nàng một cái che chở trong lòng mình.
"Đánh xe ngựa thành ra như vậy, có phải chán sống rồi không?"
Phu xe ấm ức, khiếp sợ ấp úng: "Hầu gia tha mạng, có một đứa bé ăn xin đột nhiên xông ra, tiểu nhân bất đắc dĩ mới kéo dây ngựa."
Thẩm Chiếu Độ còn định mắng nữa, Thẩm Nghê đã chặn những lời ô ngôn uế ngữ của hắn, khẩn trương hỏi: "Có làm ai bị thương không?"
Thẩm Chiếu Độ thấy nàng muốn đứng dậy kéo màn xe lên thì tay nhanh hơn não kéo nàng lại: "Chỉ là một tên ăn mày, bị thương gì bị thương thôi, có gì hay mà để xem."
Thẩm Nghê quay đầu nhìn hắn chằm chằm, lời châm chọc đầy vẻ nhạo báng: “Đô đốc cũng là người từng dầm mưa dãi nắng, lúc có ô không nghĩ đến chuyện cho người ta che chắn cùng thì cũng đừng đạp người ta xuống vũng bùn chứ?”
Lời này khó nghe đến mức chói tai, Thẩm Chiếu Độ vậy mà không tức giận, chỉ là cố chấp nắm lấy bàn tay nàng không buông, làm thế nào cũng không chịu để cho nàng ra ngoài xem tình hình.
Tiếng gào khóc bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Nghê khiêu khích nhìn thẳng vào Thẩm Chiếu Độ: “Hay phải nói là Đô đốc không có cách nào đối mặt với những con người đáng thương ngoài kia? Dù sao thì bọn họ cũng là bởi vì các ngươi nên mới…”
“Thật sự là bởi vì ta sao?”
Thẩm Nghê khựng lại, người trước mắt này còn bình tĩnh hơn cả nàng, thản nhiên hơn nàng.
Ánh mắt vốn đã sắc bén như chim ưng lóe lên, tia sáng chớp nhoáng đó giống như ngọn đuốc chưa tắt giữa đêm canh ba, lúc sáng lúc tối: “Trước khi ta tạo phản, toàn dân thiên hạ thật sự an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm sao?”
Thẩm Nghê nói không nên lời, làm thế nào nàng cũng không thể trái lương tâm nói “Đúng vậy” được.
Lúc còn ở Triệu Châu, là một võ quan đứng đầu địa phương, đệ đệ của Thành quốc công, phụ thân nàng là thế gia vọng tộc có danh dự tiếng tăm ở đây, cho nên mỗi lần đến dịp lễ tết, mẫu thân đều sẽ phân phó phòng bếp làm mấy nồi cháo ngọt phát từ thiện, nàng ở bên cạnh phụ giúp một tay.
Hàng người xếp hàng rất dài, xếp người xếp dài từ Thẩm phủ đến trước cổng thành, người xếp hành không người nào là mặt mũi không vàng vọt gầy gò ốm yếu, y phục lam lũ, nàng đứa ở cửa cũng có thể ngửi thấy mùi chua chua thum thủm do cái nắng gay hun nóng bốc lên.
Một bát cháo ngọt trong mắt nàng không phải là món ăn có thể mang lên bàn ăn, nhưng những người đến đây nhận cháo ai cũng đều muốn quỳ xuống tạ ơn sự hào phóng của Thẩm gia.
Khi đó nàng mới biết, một số thứ nàng cho rằng không đáng để ý đến, có thể là thứ ngoài tầm với của người khác.
Nàng từng chứng kiến thế đạo gian khổ, lĩnh hội cái gì gọi là dầu sôi lửa bỏng, làm sao có thể không biết ngược nói khoác quốc thái dân an.
Thẩm Chiếu Độ thấy cảm xúc của Thẩm Nghê càng lúc càng trùng xuống, hắn cáu kỉnh giật túi tiền xuống ném ra bên ngoài, đổi chủ đề: “Lấy ít tiền rồi đuổi người đi đi.”
“Chờ một chút.” Thẩm Nghê nắm lấy tay hắn, nàng bị ánh mắt khó hiểu cùng ngạc nhiên của hắn làm cho mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta xuống xem một chút, sau đó tìm một quán rượu ăn cơm nhé.”
Chỗ bị nắm lấy dường như đóng đinh lại, Thẩm Chiếu Độ bất động không dám hành động thiếu suy nghĩ, lo sợ sẽ khiến con bướm vô tình đậu xuống bay đi mất.
“Vì sao?” Sau khi suy nghĩ lung tung bậy bạ một hồi, hắn đột nhiên sầm mặt, “Để nàng chờ ở trong Hầu phủ khó chịu lắm sao?”
Thẩm Nghê rất muốn bật lại một câu chứ còn gì nữa, nhưng nàng đang cầu cạnh người ta, thái độ không thể tệ được, nên không thể làm gì khác hơn là mềm giọng nói: “Ta bị nhốt ở trong cung quá lâu rồi, rất muốn nhìn một chút xem bây giờ kinh thành thế nào, ngươi có thể cùng ta đi một vòng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]