Thẩm Nghê chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm Chiếu Độ sẽ có phản ứng mạnh như vậy, nụ cười của nàng càng rực rỡ hơn, nắm chắc phần thắng.
Muốn chạy thoát khỏi cái lồng Hầu phủ này, cứng đối cứng là không thể nào.
Nhưng khiến cho người canh giữ cái lồng đó có tình cảm và có ham muốn mất đi cảnh giác, thì chuyện đó sẽ trở nên rất dễ dàng.
Nàng tiếp tục lùi về phía sau, xoay người đi trở lại trước bàn đá: "Nếu Đô đốc nói không thể coi là thật, vậy ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy."
Thẩm Chiếu Độ vẫn còn dính chặt vào thân cây không nhúc nhích, nàng cũng không vội, ấn những chỗ bị lòi bông ra lại vào trong, kéo căng dây gai, tiếp tục khâu kín miệng lại.
"Vậy tại sao nàng không trực tiếp coi như không nghe thấy luôn đi?"
Bóng người của hắn sát lại gần, Thẩm Nghê cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Chuyện đáng để vui mừng như vậy, tại sao phải vờ như không nghe thấy?"
Bóng cây lay động, Thẩm Chiếu Độ không nghe thấy tiếng gió thổi, không nghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập từng nhịp thình thịch thình thịch trong lồng ngực, từng tiếng đập dồn dập mạnh mẽ, giống như tiếng trống thức tỉnh người ngu tối,
“Được ta thích là chuyện rất đáng để vui mừng sao?” Hắn nhìn gò má xinh đẹp mềm mại của Thẩm Nghê, so với cây mẫu đơn sau lưng nàng còn khiến người ta say mê quên lối về hơn.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850913/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.