Mặt trời lên cao ba thước, tiếng khóc thút thít du dương dần dần tắt lịm, chỉ còn lại những con bọ cánh cứng vẫn kêu to không biết mệt mỏi.
Trên ghế thái sư, hai người lần lượt thay nhau ngồi lên đó, răng môi quấn quýt, nơi giao hợp bên dưới đã ma sát đến mức chảy ra bọt trắng, tầng mồ hôi mỏng trên người tỏa ra mùi hương hoa nhàn nhạt.
“Đừng mà…”
Thẩm Nghê dùng sức chống đỡ lại còn phải dây dưa với đầu lưỡi của Thẩm Chiếu Độ, tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, tỉ mỉ ma sát dương vật không có dấu hiệu mềm nhũn của hắn, hai cánh môi đóng rồi lại mở ra: “Ta buồn ngủ.”
Đôi môi mềm mại lướt qua mạch đập kịch liệt của Thẩm Chiếu, ngọn lửa dục vọng chưa hề giảm đi lại bị nàng đổ thêm dầu vào lửa cháy lớn hơn.
Hắn cắn răng: “Buồn ngủ mà còn trêu chọc ta?”
Thẩm Nghê mỉm cười thật tươi, ngửa đầu hôn lên cằm hắn một cái: “Ta muốn nằm một chút.”
“Ta ôm nàng trở về Trạc Anh đường.”
“Không muốn.” Nàng lười biếng chui vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, “Ta không muốn động đậy nữa.”
Nói xong, chính nàng cũng tự bật cười, cúi người nhặt tờ quân báo đã bị bẩn đến mức không nhìn nổi lên: “Chàng định khi nào tiến cung?”
Chân mày Thẩm Chiếu Độ lập tức nhíu lại, cũng không biết là ghét bỏ tờ giấy nhếch nhác hay là không muốn vào cung.
Ống trúc chứa mật hàm trong lúc triền miên bị rớt ra ngoài, nằm lẻ loi bên cạnh chân ghế đẩu, Thẩm Chiếu Độ duỗi tay xuống nhặt lên, bóp vỡ ống trúc lấy bức thư rồi mở ra.
Đây là nét bút của một phó tướng khác của hắn, trên đó thuật lại cuộc tranh luận giữa Lưu Dực và Hạ Hồng có nên tiến công hay không, còn có việc Lưu Dực đột nhiên bị điều ra tiền tuyến để gửi thông báo, cuối cùng biểu đạt tâm tư mong Thẩm Chiếu Độ có thể chiếu cố người nhà của hắn.
Ở Mạc Bắc, Tiêu Loan chưa từng thua trận, đây là trận chinh phạt phương Bắc đầu tiên sau khi lên ngôi lại thất bại một cách thảm hại như vậy, tổn hại hoàng uy, nếu không giết được vài người thì làm sao có thể chấp nhiếp triều đình, giữ kỷ cương quân đội.
“Hạ Hồng là tướng quân do Tiêu Linh chỉ định, ông ta lại đánh một trận như vậy, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Tiêu Loan, bây giờ trong hoàng cung chắc cũng đang là một mớ hỗn độn, ta không cần phải đi rước cái vận xui này.”
Người bây giờ Tiêu Loan không muốn gặp nhất chắc chắn là hắn.
Khi Hạ Hồng được phong làm Chinh Bắc đại tướng quân, trong triều đình có rất nhiều đại thần bất mãn về việc hắn được giữ lại ở kinh sư, rập rà rập rờn để lộ với Hoàng đế một ý loại ý nghĩa Mạc Bắc không có Thẩm Chiếu Độ là không được.
Hắn tùy tiện tiến cung, trong mắt Hoàng đế đó là hành động nghi ngờ thánh thượng và thích việc lớn hám công to.
Những lời vạch tội và phủng sát đã quá nhiều, hắn không thể khơi dậy thêm sự nghi ngờ nữa, đó là tự tìm được chết.
*捧杀 Phủng sát: Thổi phồng hay tâng bốc, ca ngợi một người nào đó một cách quá mức khiến người đó dễ bị mất thiện cảm trong mắt người khác.
Thẩm Nghê ngước mắt nhìn gương mặt non nớt nhưng đầy vẻ chững chạc của hắn, đầu ngón tay nhớp nháp lướt qua môi hắn: “Tiêu Linh luôn nói chàng là người hữu dũng hữu mưu, hôm nay chàng thật sự khiến cho ta nhìn chàng với cặp mắt khác xưa đấy.”
Nàng cho rằng Thẩm Chiếu Độ chỉ biết khoe khoang sức mạnh không màng mưu lược, đùng đùng vào cung đòi Tiêu Loan một lời giải thích, cho nên nàng mới có thể làm ra chuyện càn rỡ hùa theo hoan ái vào lúc ban ngày ban mặt như vậy.
Vẫn là nàng buồn lo vô cớ, nếu hắn chỉ biết đến một chữ dũng cảm, sao có thể leo lên vị trí dưới một người trên vạn người như vậy.
Thẩm Chiếu Độ lại nghe thấy cái tên khiến người ta phiền não kia lần nữa, hắn lay nàng mấy cái.
Thẩm Nghê càng quấn lấy hắn chặt hơn, nàng ngồi thẳng dậy hai tay nâng mặt hắn lên: “Ta thật sự muốn biết gương mặt của Vô Danh và chàng có điểm gì không giống không.”
Ba lần bảy lượt nhắc đến hai cái tên Thẩm Chiếu Độ không muốn nghe thấy nhất, hắn không chịu được nữa, cắn cái miệng khiến người ta vừa yêu vừa hận của nàng.
Thẩm Nghê bật cười muốn trốn đi, lại bị hắn khóa chặt trước người, hai đỉnh ngọc mềm mại cọ lên cọ xuống lồng ngực cường trắng săn chắc của hắn, ngọn lửa vất vả lắm mới có thể dịu lại lần nữa nhen nhóm bùng cháy lên từ trong tro tàn.
Tiếng ve kêu mùa hạ bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu huyên náo, trước đây Thẩm Nghê ghét nhất là tiếng này, vừa nghe thấy là phải kêu người đến đánh rơi hết bọn chúng đi, nhưng bây giờ nàng đã không còn rảnh quan tâm đến chuyện đó nữa.
Con thú ngủ yên trong cơ thể nàng đột nhiên bắt đầu rong ruổi, ép nàng phải đổi cách xưng hô, ép nàng phải khuất phục.
Vô Danh là sự tồn tại hắn cảm thấy mâu thuẫn nhất, hắn khát vọng Thẩm Nghê nhớ lại, đồng thời lo sợ tất cả những gì nàng nhớ đều là dáng vẻ chật vật khổ sở của mình.
Những gì Vô Danh làm được, Thẩm Chiếu Độ cũng làm được, nhưng Thẩm Chiếu Độ có thể làm được, Vô Danh lại không thể sánh bằng.
Cho nên hắn mới không dám nói cho Thẩm Nghê biết, mình chính là tiểu ăn mày năm đó.
Cho dù Vô Danh có được Thẩm Nghê yêu thích đến thế nào, chẳng qua cũng chỉ là cái nhìn trìu mến từ nơi cao nhìn xuống, nhưng hắn mong muốn được ngang hàng, trở thành nam nhân có thể thay Thẩm Nghê chống đỡ một mảng trời.
Không phải sủng vật.
Hắn bóp lấy bờ mông mềm mại của nàng một cách đầy tính xâm lược: “Còn nhắc đến Vô Danh không?”
Thẩm Nghê dừng lại hơi thở hổn hển, cúi đầu nhìn hàng lông mày u ám của hắn, thừa nhận từng đợt va chạm suồng sã, sam y khoác trên cánh tay rơi xuống đất, cả người nàng trần truồng cúi xuống hôn hắn.
“Ta đã nói, tỷ đệ sẽ không làm loại chuyện này.
Thẩm Chiếu Độ ngẩn ra, Thẩm Nghê nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi hắn, ngọc hành căng phồng bị ngón tay nàng ấn rồi lăn tới lăn lui đùa nghịch, nghe hắn phát ra tiếng thở hổn hển như đang nức nở.
“Nhưng nam nhân và nữ nhân có thể.”
Những chú chim bị ánh nắng bỏ rơi chiếu rọi trên sân bay trở lại, tiếng chim hót lanh lảnh nhuộm đỏ hoa lá liễu xanh.
*
Bên trong hoàng cung, ngay cả những ngóc ngách rất ít người biết đến đều là một mảng tĩnh lặng.
Lúc quân báo được đưa đến, Hoàng đế đang từ cung Di Hoa chuẩn bị vào triều, sau khi đọc quân báo sau thì nổi trận lôi đình, một cước đá đỏ bình phong sơn son thếp vàng.
“Tên phế vật Hạ Hồng này, trong đầu chứa toàn *ứt à! Hai trăm ngàn tinh binh cũng đánh không lại một bộ lạc nhỏ bé của đối phương, ông ta không cần mặt mũi nhưng trẫm cần!”
Nội thị trong ngự thư phòng đồng loạt quỳ xuống, cầu xin bệ hạ bớt giận, lấy long thể làm trọng.
Thẩm hạo cả người đau nhức ngồi trên giường được bọc trong một chiếc chăn gấm, miệng huyệt sưng đỏ không nhìn nổi theo chuyển động đứng dậy của nàng ra chảy ra một dòng dịch trắng.
“Hạ Hồng và phụ thân ngươi là người quen cũ?”
Trong lúc Tiêu Linh tại vị, quốc trượng Thành quốc công là người nắm giữ nhiều binh quyền nhất, tất cả võ tướng trong triều đều chiếu theo ông ta mà làm, có ai không phải người quen cũ của ông ta?
Chỉ là xem gần xa thế nào thôi.
Cằm Thẩm Họa bị hắn ta bóp mạnh, nàng ta bị buộc phải ngước đầu lên nhìn nam nhân đã ăn mặc chỉnh tề.
“Cố ý giả vờ đáng thương khích bác mối quan hệ giữa trẫm và Thẩm Chiếu Độ, để cho người của phụ thân ngươi thượng vị.” Tiêu Loan tức giận trừng mắt nhìn gương mặt ửng hồng do dư vị chưa phai của nàng ta, “Kế hoạch hay đó Thái hậu nương nương. Nếu như trận này Hạ Hồng đánh thắng, tình thế trong triều của phụ thân ngươi sẽ lấn át trẫm, đúng không nào?”
Mặc dù nàng ta chán ghét tận xương tủy người phụ thân ngu xuẩn không thể nói được này, nhưng chỉ khi Thành quốc công đứng sừng sững không ngã thì nàng ta mới có tư cách giằng co với Tiêu Loan.
Nàng ta thuận theo gật đầu, lúc mở miệng trong đại điện yên tĩnh như nước đọng lại vang lên tiếng nghẹn ngào khó nhận ra: “Đúng vậy, ngươi muốn trách thì cứ trách lên người ta đi, nếu không tìm thêm một vị cao nhân thế ngoại đến nhìn xem ta có bản lĩnh thiên lý truyền âm không, bị giam lỏng ở trong cung vẫn có thể liên lạc với người ở bên ngoài!”
Tiêu Loan không dính chiêu của nàng ta, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không có bản lĩnh thiên lý truyền âm, nhưng nội tuyến trong tối ngoài sáng ở trong cung của ngươi rất nhiều, truyền ra ngoài mấy câu đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, đừng tưởng trẫm không biết!”
Khi vừa nhìn thấy chăn gấm bị nước thấm ướt, hắn vừa tức vừa sốt ruột, đá văng bàn nhỏ đặt cao ngọc dung: “Trình thuốc lên cho trẫm, trẫm tận mắt nhìn ngươi uống xong rồi mới lên triều!”
Từ sau khi trở về từ hành cung, hạ thể của Thẩm Họa cuối cùng cũng ngừng chảy máu.
Tiêu Loan chưa bao giờ nghĩ đến việc đụng vào nàng ta, nhưng một lần lúc hắn ngủ lại ở cung Di Hoa, Thẩm Họa lặng lẽ đốt hợp hoan hương, vào lúc ngọn lửa trong hắn bùng cháy cơ thể trần truồng của nàng ta quấn lấy hắn dây dưa không buông.
Một khi cánh cổng xả lũ mở ra, không thể kiểm soát được.
Thẩm Họa đối với hắn là một liều thuốc độc gây nghiện, hắn nhớ cảm giác tê dại khi bị nàng siết lấy, cảm giác sung sướng khi bị mị thịt mút vào, nhớ tiếng rên rỉ mềm mại mị hoặc của nàng ta, chỉ duy nhất quên mất nàng ta có một trái tim rắn rết.
Nếu đã đi nhầm đường, tất cả những gì hắn là chỉ là mất dê mới sửa chuồng, mỗi lần sau khi hoan ái đều rót cho Thẩm Họa một bát canh tránh thai.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn phải tận mắt nhìn thấy nàng ta uống nó.
Canh vẫn còn nóng hổi, Tiêu Loan nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn mềm yếu của Thẩm Họa từ trong chăn dày vươn ra, trên đó còn có dấu răng hắn cắn khi mất khống chế.
Nàng ta cầm chén lưu ly màu xanh biếc lên, sắc mặt không đổi uống một hơi cạn sạch, lúc đặt chén xuống bình tĩnh cười nhạt: “Ta chúc bệ hạ sớm ngày con cháu đầy cả sảnh đường.”
Tiêu Loan cười lạnh: “Yên tâm, chờ khi chinh phạt phương Bắc thắng lợi, trẫm sẽ lập tức tuyển phi tần, lập Hoàng hậu, không phụ lòng mong đợi của Thái hậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]