Chương trước
Chương sau
Vô Danh đang ngồi thẳng lưng trên một cái ghế bên bên trái chính đường của Thẩm phủ, trực xuyết* trên người hắn gần như rộng gấp đôi thân hình nhỏ bé , cả người khó chịu giống như bị mười triệu con sâu gặm cắn.



"直缀 Trực xuyết: Một loại áo cà sa của nhà sư.



Bên ngoài phòng, tiếng Thẩm Nghê và phụ thân đang dựa vào lý lẽ tranh luận cao cao thấp thấp vang lên.



"Tuệ Giác đại sư cũng nói đệ ấy là một hạt giống luyện võ tốt, người thật sự trơ mắt nhìn một trụ cột bị ăn mòn sao?!"



"A Đa, đệ ấy thật sự rất giỏi, khi người bằng tuổi đệ ấy có thể leo lên nóng phòng Quy Nguyện tự không?"



Thẩm Chính Vinh dừng một lúc, cao giọng lớn tiếng nói: "Ta không có việc gì phải leo lên nóc phòng hết!"



"Cái này chứng minh đệ ấy thân thủ bất phàm, đáng được Thẩm Chỉ huy sư như ngày cân nhắc." Thẩm Nghê khoác cánh tay phụ thân, "Hơn nữa từ nhỏ đệ ấy đã..."



Không nghe thấy tiếng nữa, không biết là vì ở xa hay là vì cố tình đè thấp giọng.



Nhưng mà cho dù không nghe thấy, hắn cũng biết Thẩm Nghê đang nói gì, đơn giản là nói hắn rất đáng thương mà thôi.



Hắn nhảy xuống ghế, đi thẳng về phía cửa.



Hắn không cần người ta đồng cảm, nhất là từ Thẩm Nghê.



Bước ra khỏi chính đường, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, bóng cây nhảy múa, hắn bước đi rất nhanh, nhưng lúc sắp bước lên bậc thềm hành lang, một giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên ngăn cản bước chân chạy trốn của hắn: "Nữ nhi của ta tốn biết bao miệng lưỡi cầu xin ta cho ngươi ở lại, ngươi cứ đi như vậy đâm sau lưng con bé sao?"



Bước chân Vô Danh dừng lại, đôi giày cỏ rách nát dừng lại trên bậc thềm đá đầu tiên.



"Ta cho đến bây giờ chưa từng nói muốn ở lại, là nàng tự mình chủ trương."



Thẩm Chính Vinh khẽ xùy một tiếng: "Mẫn Mẫn, con nghe thấy chưa? Không phải là phụ thân không cho phép, mà là hắn căn bản không muốn ở lại nơi này."



Vô Danh kinh ngạc quay đầu lại, Thẩm Nghê đứng dưới mái hiên, ánh mắt chất chứa đầy oán hận nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang thì giận dữ hừ một tiếng, nhấc tà váy quay đầu rời đi.



Thẩm Nghê bước đi cực kỳ nhanh, há vừa định lên tiếng thì một góc tà váy thướt tha lay động nơi góc tường rồi biến mất.



Thẩm Chính Vinh nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Nghê, cười trên sự đau khổ của người khác: "Nữ nhi này của ta nổi danh tự do phóng khoáng, nhất định là đã ghi hận ngươi rồi."



*



Thẩm Nghê tức giận nằm trong xe ngựa, mới vừa trở mình, thân xe bị người bên ngoài gõ một cái.



Thẩm Chiếu Vinh đang cưỡi ngựa vén màn xe lên: "Mẫn Mẫn, tiểu tử kia vẫn còn đi theo sau đoàn xe của chúng ta đó thì sao, có cần đi chậm một chút không."



Thẩm Nghê vẫn không nhúc nhích: "Con mặc kệ đệ ấy, đi càng nhanh càng tốt, bỏ lại đệ ấy luôn càng tốt."



Roi ngựa mạnh mẽ rơi xuống, thân xe rõ ràng càng trở nên nhấp nhô hơn, Thẩm Nghê nhìn mấy hộp đựng thức ăn lắc lư trên chiếc bàn nhỏ, đưa tay đẩy nó vào giữa bàn, thuận thế từ trên đệm mềm ngồi dậy.



Nàng vén màn lên nhìn lại, trực xuyết của Vô Danh vừa rộng mà vừa dài, lúc đi đường che khuất tay vấp vào cả chân, cũng không biết xắn lên một chút, chỉ biết cắm đầu bước nhanh đi theo.



Cũng không biết phải nói hắn thẳng thắn, hay nói hắn đần nữa.



Mặt trời sau giờ Ngọ nắng rất gắt, cái nóng còn chưa kịp tan đi, Tuệ Giác dẫn tất cả đệ tử đứng trước cầu thang trăm nấc luyện quyền, thấy phụ tử và nữ nhi bọ họ đến, đứng dậy mời bọn họ đến khách đường nghỉ ngơi.



*Giờ Ngọ: Khoảng từ 11:00 đến 13:00.



Trước đó phải đi kinh thành quá gấp, Thẩm Nghê để lại kha khá hàng lý trong liêu phòng.



Nàng ngồi trên bục cao dưới mái hiên, mũi chân không chạm đất, lắc qua lắc lại, khóe mắt liếc nhìn lá sen trong đài sen lay động mà trời không chút gió, nàng suýt chút nữa cười thành tiếng.



"Thu dọn xong chưa?" Nàng hô vào trong liêu phòng, "Thu dọn xong rồi thì chúng ta đi thôi, không bao giờ trở lại đây nữa!"



Nói xong, Thẩm Nghê từ trên bục cao nhảy xuống, sải bước về phía khách đường, khi đi qua đài sen, mũi giày lại bị cái gì đó ném trúng.



Nàng không thèm để ý, bước chân càng lúc càng nhanh, tiếp tục đi về phía trước.



"Này."



Bước chân Thẩm Nghê vẫn không ngừng: "Ta có tên."



Phía sau đột nhiên im lặng, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập đến gần, chớp mắt đã vòng qua trước mặt nàng.



Vô Danh chặn nàng lại như đang lâm đại địch, hơi hơi cong lưng, như thể con sư tử non chuẩn bị vồ lấy con mồi, chăm chú nhìn nàng như con mồi.



Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Thẩm Nghê luống cuống, ấp úng nói: "Đệ, đệ có ngăn cản ta cũng vô ích thôi, bây giờ cho dù đệ có cầu xin ta giữ đệ lại, ta cũng..."



"Ta không cầu xin ngươi!" Sắc đỏ trên mặt Vô Danh không biết có phải do phơi nắng hay là vì hắn kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, cao giọng cắt ngang nàng, "Ngươi mang gà của ta giấu đi đầu rồi, mau trả lại cho ta!"



Thẩm Nghê ngẩn người, tức giận giật miếng ngọc bội bên hông ném cho hắn: "Cái này đủ cho đệ mua mười tám đời tổ tiên của con gà luôn, cầm rồi cút cho ta!"



Nói xong, nàng ngồi thụp xuống ôm đầu gối, ấm ức khóc lớn.



"Nếu biết đệ là một tên nhóc vong ân bội nghĩa, ta ở lại trong cung luôn cho rồi, làm tiểu thiếp cho Hoàng đế, không cần phải trở lại tìm đệ!"



Xung quanh im lặng, tiếng khóc giả vờ của Thẩm Nghê vẫn vang vọng, Vô Danh nghe nàng khóc thì không nhịn được nhíu mày.



Hắn luống cuống siết chặt tấm ngọc bội trúc báo bình an trong suốt kia, muốn tiến lên trước như lại không dám, tiếng khóc vang dội rất nhanh sẽ thu hút sự chú ý của người khác.



"Ngươi đừng khóc." Hắn cũng ngồi xuống nghiêng đầu không chút kỹ xảo nào mà dỗ nàng, "Gà ta đưa cho ngươi, ngọc cũng trả lại ngươi này, ngươi đừng khóc nữa..."



Thẩm Nghê xoay người đi tránh hắn: "Ta không hiếm lạ gì đâu!"



Nói xong nàng càng khóc lớn hơn, Vô Danh bị dọa sợ lạch bạch chạy đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống: "Vậy ngươi muốn cái gì?"



"Ta không muốn cái gì hết!" Nàng lần nữa xoay người đi, "Không phải đệ muốn đi sao! Đệ đi ngay bây giờ đi!"



Hắn dùng ngọc bội chọc nhẹ cánh tay đang ôm đầu gối của nàng: “Ta đi rồi, ngươi sẽ không khóc chứ?”



Thẩm Nghê chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt trong veo lấp lánh, vừa bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Vô Danh, nàng lập tức vùi lại vào trong cánh tay mình lần nữa: "Ta có khóc hay không, không liên quan đến đệ, đệ cũng không phải cái gì của ta!"



Nàng không gào khóc khoa trương nữa, chuyển qua nhỏ giọng sụt sùi, bả vai run lên, cực kỳ đáng thương.



Nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng, Vô Danh càng thêm sốt ruột, kéo kéo ống tay áo của nàng, vạt áo tơ lụa trơn bóng lập tức bị Thẩm Nghê giật đi: "Đừng chạm vào ta, không cần đệ dỗ!"



Vô Danh chống đối nàng, tiếp tục kéo ống tay áo của nàng: "Ta cứ dỗ đấy!"



"Đệ như vậy mà gọi là dỗ à!" Thẩm Nghê tức giận, chợt ngồi dậy, "Đệ lôi lôi kéo kéo ta tính là dỗ cái gì chứ! Ta đi đây!"



"Không được đi!" Vô Danh vội vàng đứng dậy, nắm lấy ống tay áo của Thẩm Nghê, giọng điệu đột nhiên mềm lại, "Ta là một tên ăn mày, nếu như ở lại nhà các ngươi, người bên ngoài sẽ giễu cợt các ngươi..."



Bước chân Thẩm Nghê khựng lại, gióng dường như cũng hiểu được ngôn ngữ của con người, lúc này mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.



"Lúc ta năm tuổi, suýt nữa hại nghĩa phụ bị chết cháy, sau đó ông ấy tìm một chỗ ở khác, đối diện có một tên mù coi số tướng. Tên mù đó nói ta là thiên sát cô tinh giống như sát phá lang vậy, sẽ mang lại cho những người bên cạnh vô số tai nạn."



Số phận phải cô độc đến cuối đời.



Ban đầu hắn không tin vào cuộc nói chuyện trong đêm hoang tàn đó, cho đến khi nghĩa phụ chết thảm dưới lưỡi kiếm của quân lính.



"Thẩm Nghê." Hắn lặng lẽ buông tay tay đang kéo áo nàng, "Ta không muốn khắc chết ngươi."



Hắn cực kỳ muốn được sống chung dưới một mái hiên với Thẩm Nghê, nhưng càng muốn, hắn càng không thể ở lại bên cạnh nàng.



"Nói bậy bạ!" Thẩm Nghê vội vàng xoay người lại che miệng hắn, "Cả nhà ta mấy đời đều là con cháu của tướng quân, mạng rất cứng, ai khắc ai còn chưa biết đâu!"



Nàng kéo tay Vô Danh đi về phía khách đường: "Chúng ta đi tìm A Đa ngay bây giờ luôn, để cho ông ấy nhận đệ làm nghĩa tử, rồi để cho Tuệ Giác đại sư nhìn một chút xem ngươi rốt cuộc có phải cái gì đó khắc mệnh hay không!"



"Ta không đi."



Vô Danh liều mạng muốn giãy ra khỏi tay nàng, Thẩm Nghê đột nhiên dừng lại, tự mình lẩm bẩm: "Thẩm Chiếu Độ*."



*渡 độ: Độ trong bến đò, sông nước.



Hắn thấy khó hiểu: "Ai cơ?"



"Thẩm Chiếu Độ." Thẩm Nghê quay đầu hỏi ngược lại hắn, "Không phải cái tên này rất thích hợp với đệ sao?"



Vô Danh bị hành động bất ngờ này của nàng khiến hắn càng thêm nghi ngờ: "Có ngụ ý gì sao?"



"Không có." Thẩm Nghê cười một tiếng, tiếp tục kéo hắn chạy đi khách đường, "Trong đầu đột nhiên nhảy ra, đệ lấy cái tên này đi."



Thẩm Chiếu Độ bị nàng kéo, suýt chút nữa ngã xuống.



Hắn tức giận nói: "Như vậy quá tùy tiện rồi, ta không muốn!"



"Không muốn cũng phải muốn!" Thẩm Nghê dùng sức siết chặt tay hắn, "Dám không dùng cái tên này, ta khóc cho đệ xem!"



Thẩm Chiếu Độ: "..."



Hắn biết, Thẩm phủ là hang soi, mà Thẩm Nghê là sói đội lốt cừu.



——



Thẩm Nghê: Tên ngươi tự mình đặt lấy, còn trách ta tùy tiện à!



Thẩm Nghê (Sói đội lốt cừu)



Thẩm Chiếu Độ (Sói thuần chủng)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.