Canh khuya văng vẳng trống canh dồn
Trơ cái hồng nhan mấy nước non
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân mây đá mấy chòm
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình son trẻ tí con con (*)
— — — — —
Mạc Tư Thanh nhìn đôi mắt sắp khóc kia, không khỏi cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Là y đã chọn bừa bãi khiến ả đau lòng? Mà khoan… ả đau lòng thì liên quan gì đến y chứ? Y cũng không muốn để tâm! Nhưng… có lẽ nào ả thực sự nghĩ đến chuyện y sẽ chọn những món đồ từ thuở xa xưa kia? Làm sao mà ả biết được cơ chứ? Thật nhảm nhí!
Tự chấn chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, y tỏ vẻ nhàn nhạt hỏi: “Không phải là thế nào? Chính tay ta chọn từng món cho ngươi. Toàn bộ là hàng mới đến, chất lượng thượng đẳng!”
Tử Thanh dùng ống tay chấm chấm khóe mi, ủy khuất liếc nhìn mấy món đồ trên bàn, rồi lại giương mị nhãn lên nhìn y: “Mạc đại nhân… Chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu tâm ý của tiện nữ?”
Thấy y hít vào một hơi thật sâu, ả chầm chậm nói tiếp: “Ngài rõ ràng biết tiện nữ yêu cầu những món này hoàn toàn là có dụng ý… Tiện nữ một thân một mình bị người ta khinh bạc, cả một kẻ đến thăm hỏi xã giao cũng không có… thiết chi mấy thứ phục sức trang điểm, lụa là gấm vóc? Tiện nữ mỗi ngày ba bát cơm tàn đã là phúc đức, đâu dám đòi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam/1215600/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.