" Tử Mặc,huynh phải rời đi sao"
Gương mặt nàng khẽ đỏ lên,biểu cảm đã hiện lên vẻ mặt rối rắm,nàng trong mắt nam tử trước mắt,là một nữ nhân có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành,đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ,có dịu dàng,có sắc sảo,cùng với đồng tử đen nhánh sáng rực tựa hạt ngọc châu đêm,mặt tựa như ngọc,làn môi đỏ mọng lôi kéo người khác chà đạp,mặt hoa da phấn làm vẻ đẹp nàng càng thoát tục
Mái tóc mây bồng bềnh óng ánh ,thẳng tắp từng sợi,dáng người nàng liễu yếu đào tơ,kiều diễm thướt tha,thanh tao thoát tục,làm nam tử trước mắt không thể ngừng tham lam nhìn lấy
Y phục nàng thướt tha mềm mại,bộ áo dài rộng với tà áo bay nhẹ trong gió, toát lên vẻ dịu dàng, uyển chuyển,dải lụa thắt ngang eo tôn lên vóc dáng thanh mảnh,màu sắc hài hoà nhã nhặn
đáp lại nàng là giọng nói trầm lặng như dòng sông sâu giọng nói bình thản, từ tốn ,thanh âm như thép nguội ,giọng nói của chàng trầm ổn như tiếng gió thổi qua thung lũng, không quá lớn nhưng đủ sức lay động lòng người.
" Ta buộc phải rời đi "
Chàng đứng đó, thân hình cao lớn, bờ vai rộng như có thể che chở cả thế gian. Gương mặt tuấn tú với ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng mà cuốn hút, như một bức họa được tạc nên từ bàn tay nghệ nhân tài hoa.
11 năm trước Tử Mặc chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu bây giờ nàng đã trưởng thành cao lên rất nhiều nhưng vẫn thua Tử Mặc một cái đầu. Nam tử mang gương mặt ngũ quan đoan chính,góc cạnh,sống mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743236/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.