Những cánh hoa trong làn nước ấm áp trông thật mê hồn. Nhưng Phó Tranh không có tâm tình đùa nghịch, nàng đang khóc. Nhìn thấy trên thân thể tuyết trắng chi chít từng dấu xanh xanh tím tím, trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ. . . . . .
Nàng cầm chiếc khăn mềm mại, chậm rãi lau chà người. Ban đầu nàng dùng lực còn nhẹ nhàng, sau dần càng dùng sức hơn đến nổi da thịt truyền đến cảm giác đau rát, nàng vẫn không để ý, tiếp tục chà xát, tích tựu mọi cừu hận trên chiếc khăn đang cầm. Những dấu vết xanh tím dần chuyển đổi thành đỏ thẫm, thậm chí có vùng da còn bị tróc. . . . . .
Những dấu vết đầy sỉ nhục này nàng không hề muốn nhìn thấy nữa, nàng không muốn nhớ lại cái đêm chịu đựng mọi khuất nhục ấy, nhớ tới tên ác ma đó!
Khăn dời xuống chỗ riêng tư của nữ nhân, Phó Tranh ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng đành lau nhẹ nhàng bên trong vách hoa, cảm giác đau đớn rõ ràng ập tới khiến nàng nhíu cả mày. Một lúc sau, nàng rút chiếc khăn ra, trên khăn dính chút xíu máu, Phó Tranh đau khổ cười, ánh mắt từ từ dời về phía cánh tay đã thấy nó hoàn toàn trơn láng, vị trí lẽ ra phải có thủ công sa không còn vết tích gì. Điểm chấm đỏ chứng minh tấm thân xử nữ đã hoàn toàn biến mất, và cũng là dấu hiệu nàng. . . . . . Đã thành thiếu phụ!
Đột nhiên, dòng lệ chực chờ ngay khóe mắt bỗng chốc tuôn trào, Phó Tranh gập hai chân lại, nàng vùi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011385/chuong-33.html