Trên nóc nhà, một miếng ngói chẳng biết từ khi nào đã nhẹ nhàng bị dỡ đi. Đôi mắt sắc bén nhìn qua lỗ hổng, chăm chú dõi theo toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tiêu Dạ và Phó Tranh. Vì biết Tiêu Dạ võ công bất phàm, thế là Trì Băng bèn dùng thuật bế tức (*) để tránh hơi thở bị tên đó phát hiện. Song, chiêu này rất khó duy trì trong thời gian dài, khi hắn đã sắp chịu đựng không nổi thì may thay Tiêu Dạ đã đứng lên, hành lễ với Phó Tranh rồi bước ra cửa.
Trong bụng Trì Băng bây giờ mới thả lỏng, đắp lại mảnh ngói, hắn phi thân bay vút xuống, ra hiệu với Trì Thu đang đứng ở dưới canh chừng. Hai bóng đen nhanh chóng rời khỏi dịch quán.
Cung thân vương phủ dưới màn đêm u tối trông như một con sư tử hiền lành đang ngủ say. Nhưng nó có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, đứng trên đỉnh muôn loài mà ung dung quan sát chúng sinh.
Hai thân hình đáp xuống bên ngoài Chuyết viên, Trì Băng và Trì Thu bước chân nhanh tới bên ngoài phòng ngủ của chủ nhân Cung thân vương phủ, thấp giọng: "Vương gia, chúng thần đã phụng lệnh trở về!"
"Vào đi!"
"Vâng!"
Lúc này, Diệp Tích Linh đang dựa lưng vào giường đọc sách, ngón tay lật từng trang phát ra tiếng rất nhỏ, vẻ mặt điềm tĩnh không gợn sóng, ánh mắt vẫn dán vào cuốn sách cực kì chuyên chú.
"Bẩm Vương gia!"
Hai người đi vào, Trì Băng chắp tay: "Thần vừa biết được một chuyện quan trọng, vội vàng quay về bẩm báo cho người!"
"Nói đi!"
. . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011372/chuong-20.html