Lời vừa thốt ra khiến sắc mặt Hà Tu Viễn lập tức trắng bệch, gấp rút chắp tay trước mặt Phó Tranh: "Mong chông chúa thứ tội! Muội muội còn trẻ người non dạ, không biết cân nhắc miệng lưỡi. Cũng là do ngày thường nuông chiều, Hà mỗ thay nó gánh tội, nhất định sau này sẽ quản giáo nghiêm hơn. Xin công chúa nhân từ đại lượng, tha cho nó một lần!"
"Ca khiếp sợ nàng ta làm gì? Sao phải chịu tội thay muội chứ? Muội không sợ, có bản lĩnh thì thì thử giết ta xem! Đại Chu chỉ là nước chư hầu nhỏ nhoi, muội không tin họ dám ra tay với hoàng thân Đại Nghiệp!" Hà Minh Noãn đỏ mặt, hung hăng trừng Tiêu Dạ, vênh mặt đầy vẻ khiêu chiến.
"Minh Noãn, muội câm miệng lại!"
"Thật là khinh người quá đáng!"
Tiêu Dạ tức giận lên đỉnh điểm, cắt ngang lời của Hà Tu Viễn, cổ tay khẽ động chuôi kiếm làm cho thanh kiếm kề ngay cổ đâm xuống sâu hơn. Hà Minh Noãn bây giờ mới kinh hãi, mặt tái xanh hẳn đi, nàng ta biết Tiêu Dạ hiện không nói đùa!
"A --"
Hoảng sợ hô to một tiếng, Hà Minh Noãn theo bản năng tìm chỗ trốn, Hã Tu Viễn khiếp sợ hết sức, liền rút kiếm đỡ lấy một nhát của Tiêu Dạ, cố hòa giải: Tiêu tướng quân! Đừng sai lầm như vậy. Muội muội nói năng thiếu lễ độ, Hà mỗ nhất định bắt nó chịu tội với công chúa. Nhưng giết người sẽ gây họa lớn!"
"Công chúa nước ta còn chưa gả cho Đại Nghiệp các ngươi đã chịu bị ô nhục. Đây là nỗi nhục của hoàng thượng Đại Chu, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011365/chuong-13.html