Một đoàn ngựa bỗng đột ngột xuất hiện từ con đường nhỏ bên cạnh, ào ạt nhanh như hồng thủy không thể tránh khỏi!
Mắt Phó Tranh đang đẫm lệ, tầm nhìn vốn đã mơ hồ, huống chi lại còn cúi đầu. Vừa nghe tiếng ngựa hí thì nàng liền ngẩng đầu lên, bầy ngựa lao ra, vó trước vung lên, hướng về phía nàng!
Lúc đó, đúng lúc nàng chạy đến dưới chân núi, đội hộ vệ phía sau không ai ngờ tới đám ngựa "từ trên trời rơi xuống" này!
"Công chúa cẩn thận!"
"Mau bảo vệ công chúa!"
Tiêu Dạ la lớn, đội hộ vệ bát nháo cả lên, tạo nên mớ âm thanh hỗn loạn. Vô số thân hình nhanh chóng phóng tới chỗ Phó Tranh.
Bên trong đoàn ngựa, đầu lĩnh là một nam một nữ, nghe thấy hai chữ "Công chúa", vị nam tử cả kinh, lập tức đoạt lấy dây cương đang chuẩn bị vung lên của cô gái, khi nàng ta còn kinh ngạt đã quát: "Dừng ngựa!"
Phó Tranh gặp phải tình huống bất ngờ này hoảng sợ vô cùng. Nàng kinh hãi đến nỗi hai chân nhũn ra, ngã nhào trên đất. Ngay lúc vó ngựa vung lên trước mặt, một thân hình lập tức xông tới, đôi tay mạnh mẽ nhấc hai vai nàng, thân thể đột nhiên bay lên không hướng tới chiếc xe ngựa. Sau khi ở giữa không trung xoay tròn một vòng, người đó đang ôm nàng vững chắc trong lòng mới hạ đáp xuống đất. Nàng chưa kịp định thần lại nhưng vẫn vội vàng quay đầu qua, là Tiêu Dạ!
"Công chúa như thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không?" Tiêu Dạ gấp gáp hỏi, sâu trong đôi mắt màu nâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011363/chuong-11.html