Trời trong xanh, nắng ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi.
Đội ngũ đưa hôn vẫn tiếp tục hành trình của mình. Đoàn người dài không thấy đuôi, không một tiếng nói, chỉ có tiếng bánh xe va với mặt đất "lộc cộc". Mấy con chim nhỏ cất tiếng kêu lảnh lót, vang vọng khắp cả rừng.
Chống khuỷu tay trên cửa sổ, Phó Tranh lơ đãng nhìn ra ngoài. Từng cành cây xanh, những đóa hoa sắc màu cứ lướt qua liên tục trước mắt nàng, không hề lưu lại chút gì trong tâm trí. Nàng như đang mất hồn, ngồi ngây người ra.
Tiêu Dạ giục ngựa tới, nghiêng nghiêng nửa thân, cất tiếng nói nhẹ nhàng ngoài màn che: "Nếu công chúa mệt thì hãy nằm nghỉ một chút. Đường này tương đối bằng phẳng, không lo bị ngã xuống giường."
"Tiêu tướng quân. . . . . ." Phó Tranh động đậy thân thể đang lười nhác, ngón tay nhỏ nhắn nhấc màn che, khôi phục tinh thần, cười dịu dàng, "Ta không muốn ngủ. Cảnh quan nơi đây rất đẹp, tiện thể ngắm cảnh cũng được. Chúng ta đã tới đâu rồi?"
"Bẩm công chúa, hiện tay đây là ngoài thành Kim An, cách kinh đô khoảng ba mươi dặm. Quan viên Đại Nghiệp đã chờ sẵn ngoài thành mười dặm chào đón chúng ta." Tiêu Dạ thẳng lưng, chỉ quay mặt qua, giọng nói bình bình không chút cảm xúc gì.
Phó Tranh bỗng giật mình, nhìn khuôn mặt chẳng thay đổi của Tiêu Dạ rồi khe khẽ cắn nhẹ đôi môi hồng, im lặng một lúc lâu mới thở dài: "Đúng vậy, hôm nay đã là ngày mười ba tháng ba, sắp đến nước Đại Nghiệp rồi!"
"Công chúa!"
Tiêu Dạ đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011361/chuong-9-2.html