Bắc Dận vương trở nên chần chừ, người thiếu niên trước mắt này, cùng với Phượng Vũ trong ký ức của ông gần như rất khó tìm được chỗ tương đồng. Nhưng tỉ mỉ nhìn lại, giữa hàng mày nét mắt hãy còn vương lại đường nét ngày trước, cùng với người mẫu thân mất sớm của y cũng có chút giống nhau. Chẳng qua thần sắc lặng lẽ, tính cách trầm mặc này, ngược lại khiến Bắc Dận vương xưa nay lòng ngay dạ thẳng nhất thời khó mà đến gần.
Dẫu là như thế, ông vẫn nhanh chóng sắp ngay ngắn mạch suy nghĩ, nghiêm vẻ nói: “Vậy thì tốt. Lần này ta đặc biệt từ trận doanh tiền phương chạy về Thượng kinh, chính là vì để làm rõ tại sao con lại biến thành thế này. Lúc nãy ta vừa trở về đã hỏi con ngay, con lại nói là tự mình ngã bị thương, hiện giờ xung quanh cũng không có người ngoài, con có thể dốc hết ra nói rõ ràng với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc ông nói chuyện, ánh mắt Phượng Vũ vẫn luôn mờ mịt trống rỗng, mãi đến khi Bắc Dận vương hỏi xong, đôi ngươi y mới chầm chậm chuyển động, tầm mắt cuối cùng rơi trên mặt Bắc Dận vương.
Đèn đuốc chao động, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt của Phượng Vũ thấp thoáng trỗi lên nét châm biếm. “Ông cảm thấy ban nãy ta không dám nói thật, bởi vậy mới bảo là tự mình ngã thương chân?”
Bắc Dận vương nghe ngữ khí này, trong lòng hơi không thoải mái, nhưng vẫn vẻ mặt ôn hoà nói: “Con ở Sóc Phương có phải đã bị bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-minh/2912410/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.