*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do gặp phải tập kích ở hành cung, Da Luật Trăn giục mã đội tăng tốc độ đi đường. Vì để trở về thượng kinh một cách nhanh nhất, bọn họ chọn lộ trình càng ngắn, có điều trên đường ắt phải băng qua sa mạc* không một ngọn cỏ.
(*戈壁 hay sa mạc Gobi, là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ. Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, và từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường tơ lụa hiện diện. Tiếng Việt cuối thế kỷ 19 còn gọi là Sa mạc Hạn Hải. Theo Wikipedia.)
Mã đội đi ngày đêm chẳng nghỉ suốt mấy hôm liền, mỗi người đều vô cùng cẩn thận, song M967 vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào. Hôm ấy đến được bờ sa mạc, từ sau trưa sắc trời liền trở nên tối tăm. Tầng mây đằng chân trời mới đầu hãy còn mỏng nhạt như khói sương, dần dần càng tích tụ dày đặc, lúc gần đến hoàng hôn, đã trầm thấp đến mức hòa làm một với lằn ranh vắt ngang nơi phương xa.
Nơi này hết sức hoang vu, gió lạnh cuốn thổi cát bay, vần vũ mê loạn trời đất. Da Luật Trăn cưỡi trên lưng ngựa không thể không ghì cương ngừng bước, vung tay ra hiệu cho mã đội phía sau tạm thời dừng lại. Diệp Tư ngồi trong xe ngựa nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài, vừa mở song cửa sổ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-minh/2912389/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.