Nơi Phó Tư Điềm trưởng thành sau này.
Phó Tư Điềm bất ngờ, đôi môi đỏ mấp máy, bỗng chốc không có cách nào đưa ra câu trả lời ngay lập tức được.
Không phải không muốn, mà là nhanh quá, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hôn lễ của Phó Tư Du sắp tới, thời gian quay về Nịnh Thành tế tổ càng sát nút hơn, vấn đề mất ngủ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Hai ngày nay vì đồng thời vừa bị hoảng sợ vừa vui sướng, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, do đó chất lượng giấc ngủ có vẻ tốt, nhưng nếu ngủ cùng nhau trong thời gian dài, cô hoài nghi sẽ lại bị lộ ra giống như trước, ảnh hưởng đến giấc ngủ và tâm trạng của Thời Ý.
Cô định mấy ngày nữa tìm thời gian đi khám bác sĩ.
Thời Ý nhận ra được cảm xúc khó xử qua biểu cảm mơ hồ của cô, có chút thất vọng, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn. Quả thật là có hơi gấp quá. Cô ấy quệt nhẹ lên mũi Phó Tư Điềm, phá vỡ bầu không khí thinh lặng nặng nề, nhẹ nhàng nói: "Không sao, cũng không phải bắt cậu trả lời ngay lập tức. Cậu hiểu trong lòng, biết mình ở nhà chờ cậu là được rồi."
Phó Tư Điềm cảm động.
"Nhà"... Cô lại có nhà rồi.
Đôi mắt Phó Tư Điềm nổi lên một tầng sương mờ, bên môi lại gợn lên lúm đồng tiền nhỏ. Cô kề trán lên trán Thời Ý, nhắm mắt lại, quyến luyến dụi dụi, khẽ thì thầm: "Đợi mình thêm một thời gian nữa. Ít nhất... Đợi Tiểu Ngư kết hôn xong."
"Đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505582/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.