Mùa hè của cô, đã trở lại.
Cả trái tim Phó Tư Điềm cũng run rẩy, cộng hưởng theo lồng ngực phập phồng của Thời Ý.
Thời Ý gọi cô là "Lai Lai", Thời Ý hỏi cô "Chúng ta bắt đầu lại có được không?", lưng Phó Tư Điềm cứng đờ, không cử động, sợ rằng mình vẫn đang còn trong mơ, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Trái tim đau xót đến không thể hít thở.
Cô biết Thời Ý là người kiêu ngạo nhường nào, nói ra lời như vậy, phải khó khăn biết bao, nghiêm túc biết bao.
Suy đoán cứ lượn lờ trong đầu cô kể từ sau khi Thời Ý đỏ ửng mắt bỏ đi, rốt cuộc đã được chứng thực. Nhưng ngoại trừ niềm vui sướng không cách nào kiềm nén, đáy lòng cô càng thêm đau đớn xót xa.
Cô đã hiểu lầm Thời Ý rồi ư?
Hơn nữa, một lần hiểu lầm lại là rất nhiều năm.
Cô vẫn luôn cho rằng Thời Ý ôm suy nghĩ trả thù cùng đùa bỡn để tiếp xúc với mình, nhưng hóa ra suốt bao năm qua, Thời Ý thật sự vẫn chưa buông, thật sự vẫn còn yêu cô ư?
Vậy thì việc cô tự ý ra đi, đối với Thời Ý mà nói được xem là gì?
Phó Tư Điềm siết chặt tay, bỗng nhiên đau đến không chịu nổi, khom người trong lòng Thời Ý, cúi đầu, nhịn khóc nhịn đến mức cả người run bần bật.
Nước mắt Thời Ý ngay lập tức cũng rơi theo, làm ướt cổ Phó Tư Điềm.
Cô ấy ôm Phó Tư Điềm chặt hơn, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, run rẩy, nhẹ nhàng dịu dàng mà cọ, tựa như đang ôm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505575/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.