Trái tim Thời Ý bỗng đập điên cuồng.
Dường như trong một khoảnh khắc tim của Phó Tư Điềm đã đập loạn lên, ngay sau đó, giống như người quen bình thường, gật đầu với Thời Ý một cái, quay đầu lại, để Cận Minh Nhược và Phó Tư Du dìu mình đến băng ghế.
Thời Ý cuộn năm ngón tay, ép buộc chính mình thu hồi cảm xúc không cần thiết này. Cô ấy không muốn làm một kẻ ngốc tự biên tự diễn.
Nếu so về chuyện tỏ ra thản nhiên như không, cô ấy chưa chắc sẽ thua Phó Tư Điềm.
Thời Ý cất bước, ung dung đi về phía bọn họ.
Cận Minh Nhược một bên vỗ nhẹ vai Phó Tư Điềm, một bên xoay đầu van nài Thời Ý: "Thời Ý, tôi không làm được không? Tôi thấy mình vẫn khỏe lắm, chọc nó vào chắc tôi tê liệt mấy ngày mất."
Thời Ý không bị lay chuyển, đứng bên cạnh Cận Minh Nhược nhàn nhạt nói: "Vậy vừa vặn nghỉ ngơi vài ngày, tôi cho cậu nghỉ phép năm."
Cận Minh Nhược: "???" Cận Minh Nhược ra vẻ phẫn nộ quay đầu tố cáo với Phó Tư Điềm: "Bà chủ Phó, cô nghe kìa, bạn học cũ của cô đang nói tiếng người à?"
Sắc mặt Phó Tư Điềm vẫn trắng bệch như trước, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt. Nghe vậy, cô cười nhẹ, an ủi Cận Minh Nhược: "Đừng lo, thật ra không đau, chỉ là có hơi khó chịu, có thể chịu đựng được."
Phó Tư Du cũng tiếp lời: "Cổ họng chị tôi hơi hẹp, cho nên sẽ khó chịu hơn chút so với người bình thường."
Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa của Cận Minh Nhược nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505566/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.