Nút thắt không thể tháo gỡ.
Phòng truyền dịch lúc nửa đêm im ắng, vắng vẻ, chỉ có hai bệnh nhân đang truyền dịch hàng sau ngồi xiêu vẹo thoạt trông cũng buồn ngủ không kém. Gió ngoài hành lang thổi vào, khí lạnh dâng lên từ nền nhà, âm u lành lạnh.
Phó Tư Điềm ngồi truyền dịch trên hàng ghế đầu tiên, Thời Ý mở rộng áo khoác ngoài, ôm cô vào lòng, để cô tựa lên vai mình.
"Thoải mái hơn chút nào không?" Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
Phó Tư Điềm cũng trả lời thật khẽ: "Ừ."
Không biết có phải thuốc giảm đau phát huy tác dụng hay không, sắc mặt cô thoạt nhìn có vẻ thật sự tốt hơn trước nhiều. Thời Ý vỗ về cô: "Vậy ngủ một lát, được không?"
Phó Tư Điềm thật sự mệt lả, gật gật đầu trên vai Thời Ý, không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thời Ý điều chỉnh một chút độ cao bả vai, chỉnh lại áo khoác, để quần áo bọc kín lấy Phó Tư Điềm hơn.
Màn đêm quá tĩnh mịch.
Đồng hồ treo trên tường, từng giây từng giây trôi qua, mỗi một giây đều có thể nghe được rõ ràng.
Tầm mắt Thời Ý rơi trên bức tường trắng, lắng nghe thời gian, từng phút từng giây trôi qua, tâm trạng phức tạp, lòng đầy phiền muộn. Dường như cô ấy suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không thể xác định rõ bản thân muốn cái gì. Nhưng có một chuyện, có vẻ đã càng lúc càng rõ ràng hơn, càng lúc càng khắc sâu hơn trong đầu cô ấy – Tiền, thật sự là một thứ rất quan trọng.
Nó liên quan đến cảm giác an toàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505554/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.