Kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Tin tưởng mình." Thời Ý nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt của cô.
Màu mắt cô ấy trầm hơn cả mây đen nơi chân trời, nhưng trong mắt lại có ánh sáng rất kiên định, rất động lòng người. Môi dưới bị cắn chặt của Phó Tư Điềm đang run rẩy, không nói nên lời câu "Thời Ý, chúng ta chia tay đi".
Là cô mang Thời Ý đến nơi này, mang vào trong bão táp, làm sao cô nỡ tổn thương Thời Ý, nỡ nửa đường vứt bỏ cô ấy một mình ở nơi này. Cô ấy kiên định như vậy, tin tưởng cô, tin tưởng vào tương lai mà bọn họ từng hứa hẹn như vậy, cô phải nói như thế nào với cô ấy, rằng cô không muốn liên lụy cô ấy, rằng bọn họ sẽ không có sau này.
Cô không nói nên lời.
Đầu ngón tay cô bấu vào mặt đất, ngửa đầu hít sâu, nước mắt chảy dài từ cổ xuống ngực. Giọng cô run run nói: "Mình tin tưởng cậu."
Cúi đầu, nhìn vào trong mắt Thời Ý, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, lặp lại một lần nữa: "Thời Ý, mình tin tưởng cậu."
"Mình xin lỗi." Cô vẫn nghẹn ngào.
Ngón tay cái Thời Ý dịu dàng vuốt ve gò má cô, đôi mắt sâu thẳm, chân mày chầm chậm giãn ra: "Đồ ngốc." Cô ấy thì thầm, bàn tay vuốt ve từ gò má đến sau tai, xoa nhẹ gáy cô, đột nhiên kéo cô vào trước ngực một lần nữa.
Phó Tư Điềm có thể cảm nhận được lồng ngực Thời Ý kịch liệt phập phồng, có thể cảm nhận được Thời Ý cần cô xiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505552/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.