Thiếu một phút một giây, đều sẽ xem như cậu có lỗi với mình.
Sự khẳng định của Phó Tư Điềm, cái ôm mỏng manh nhưng ấm áp của Phó Tư Điềm, hơi thở nặng nề không khác gì mình của Phó Tư Điềm, nhịp tim giao thoa, khiến Thời Ý cảm thấy êm ả, dòng máu bị mưa gió làm tê cóng dường như lại tìm về được cảm giác lưu động.
Cô ấy ôm chặt eo Phó Tư Điềm, bắt lấy nhiệt độ cơ thể cô, cảm thấy bản thân mình lại biến thành một người giàu có.
"Thời Ý, cục cưng, cậu đừng sợ, mình ở đây, cậu vẫn còn có mình..." Phó Tư Điềm vỗ về cô ấy, nhưng nước mắt đã thấm đẫm cổ cô ấy.
Thời Ý tựa vào lòng cô, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt nắm đấm, cố hết sức áp chế lại tất cả nước mắt đang mạnh mẽ chực trào trong lồng ngực.
Cô ấy không thể khóc, không thể yếu đuối, cô ấy hoảng loạn rồi thì Phó Tư Điềm phải làm sao, phải tự gánh vác như thế nào.
Cô ấy buông tay ra, nâng người dậy, ngẩng đầu nhìn Phó Tư Điềm, hàng mi vẫn còn vương chút ướŧ áŧ, nhưng ánh mắt đã lấy lại được sự trấn tĩnh. "Đừng khóc, mình không sợ." Cô ấy vươn tay lau đi những giọt nước mắt của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm nâng tay phủ lên mu bàn tay Thời Ý, gò má và lòng bàn tay dán chặt vào nhau, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng lại ẩn nhẫn không rơi xuống.
Phó Tư Điềm khẽ hít mũi, ngồi xổm xuống, để Thời Ý có thể dùng tư thế nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505546/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.