Giật mình tỉnh mộng.
"Vậy... để mình hỏi cậu ấy thử." Phó Tư Điềm không muốn suy nghĩ phức tạp như vậy về Trương Lộ Lộ, về một người bị hại đáng thương, cô tự thuyết phục có thể là do bản thân nghĩ nhiều, nhưng vẫn chừa đường lui trước giúp Thời Ý theo bản năng: "Nhưng gần đây cậu ấy cũng nhiều việc, mình không chắc lắm cậu ấy có tiện hay không."
Trương Lộ Lộ biết đây là chuyện khó xử, nắm chắc chừng mực, cũng không gấp gáp: "Không sao. Dù có thế nào, các cậu chịu giúp mình như vậy, mình đã không biết phải cảm ơn các cậu ra sao rồi."
"Cậu biết không, bây giờ mình", Trương Lộ Lộ ngừng một chút, "Đang nhập" hiện lên rất lâu, cuối cùng gửi qua không phải là câu nối tiếp, mà là câu chữ muốn nói lại thôi "Tóm lại là, thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn các cậu."
Phó Tư Điềm mường tượng sau câu "Bây giờ mình" có thể mang theo sự bất lực như thế nào, câu nói đầy chua xót, cô lại không đành lòng, lo sợ bất an. Cô buông điện thoại, đấu tranh mãi, vẫn quyết định sang phòng sách kể lại chi tiết lời đề nghị của Trương Lộ Lộ cho Thời Ý nghe.
Thời Ý đang tra cứu thông tin đăng ký trại hè xét tuyển cao học của Minh Đại ở Hải Thành, nghe vậy ngẩng đầu hỏi cô: "Cậu ấy đoán ngay ra được là mình nói với cậu?"
Phó Tư Điềm gật đầu.
Thời Ý khẽ cau mày, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ lên bàn học hai cái, sau đó điềm nhiên đồng ý: "Được, hẹn thời gian đi, chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505542/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.