Mười năm sau, mỗi người chúng ta sẽ ở nơi nào?
Vì nghỉ hè Phồn Lộ sẽ ra nước ngoài, không biết đến năm nào tháng nào mới gặp lại nhau, Phó Tư Điềm và Thời Ý đều rất trân trọng khoảng thời gian ở chung cuối cùng cuối kỳ này, quyết định lùi thời gian dọn khỏi ký túc xá lại, chờ sau khi thi cuối kỳ xong mới chuyển.
Sau khi Trần Hi Trúc biết, cười nói vậy tốt quá, chỉ là xem ra trong khoảng thời gian này cô ấy không thể sang chơi với mọi người được.
Phó Tư Điềm ngẫm nghĩ liền hiểu được ý cô ấy. Cô cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp, quan tâm Trần Hi Trúc: "Cậu với Phồn Lộ, thật sự... cứ như vậy thôi sao? Hi Trúc, hay là các cậu tìm thời gian nói chuyện với nhau thử đi? Có lẽ thật sự không phải chúng ta đơn phương nghĩ nhiều đâu."
Trần Hi Trúc im lặng hai giây, cười khổ nói: "Nếu muốn nói chuyện, hẳn là cậu ấy đã sớm tìm mình để nói rồi. Mấy tháng nay, mình với cậu ấy gần như tối nào cũng trò chuyện mấy câu, nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến chuyện này với mình. Có lẽ đối với cậu ấy, mình quả thật cũng chỉ giống như các cậu, chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi? Nếu như không phải thì mình không biết cậu ấy xem mình là gì nữa, một bên đã sớm quyết định xong chuyện ra nước ngoài, một bên lại tiếp tục mập mờ với mình. Hôm qua sau khi trở về, còn cố ý chọc ghẹo xin lỗi mình, nói với mình là không phải cố tình không nói cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505532/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.