Rời đi là chuyện đơn giản, nhưng giải quyết vấn đề tiếp sau đó thì không.
Chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn một chút, cô có thể không cần bất kì sự chu cấp nào từ bà lão để sống nữa, nhưng cũng không thể gạt bỏ được quá khứ, gạt bỏ được sự thật rằng quả thực nhờ nương nhờ vào bà lão mà cô mới có thể sống tiếp. Mặc dù không có tình cảm ấm áp, thậm chí không có ân tình, nhưng ít nhất cũng có trách nhiệm. Dứt áo ra đi, đoạn tuyệt quan hệ, xác nhận câu mắng chửi "đồ vô ơn" kia, cô không qua được cửa ải này của chính mình.
Làm một đứa trẻ ngoan, làm một người tốt, đây là điểm mấu chốt bao năm qua cô tự vạch ra cho mình. Nhiều năm trôi đi, nhìn sắc mặt người khác, thận trọng, khoan dung nhượng bộ, không phải không có lúc cảm thấy mệt mỏi, mất đi kiên trì, nhưng khi suy nghĩ đó lóe lên trong đầu, cô sẽ nhớ đến hi vọng của mẹ, nhớ đến lời phỉ nhổ của gia đình người bị hại, nhớ đến lời nhục mạ "Con gái của người xấu lớn là người xấu nhỏ bẩm sinh", nhớ đến lời khẳng định của Thời Ý dành cho cô "Ba của bạn là ba của bạn, bạn là bạn, mình cảm thấy bạn rất tốt", nhớ đến tất cả những gì mình phải chịu đựng từ trước đến nay, bản thân cô chính là đã khác với suy nghĩ năm đó, sự trừng phạt đáng phải nhận khi làm một đứa trẻ hư.
Muốn trở thành người giống như ba hay sao? Muốn trở thành bà nội, trở thành người giống với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505512/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.