Đôi mắt Thời Ý sáng lên.
Gần đây Phó Tư Điềm ngủ không nhiều lắm, lại còn thường xuyên nằm mơ. Thỉnh thoảng cô sẽ bị ảo giác không phân biệt rõ được hiện thực và trong mơ. Hiện thực và trong mơ, bầu trời đều âm u, mọi sự mọi vật cũng toàn mang theo không khí trầm lặng, không có bất kỳ niềm vui nào.
Cô tự nhéo mình theo thói quen, là đau, không phải mơ.
Cầm lòng không đặng, tâm hồ vắng ngắt bỗng sinh ra sóng lớn, từng đợt sóng lan ra, Phó Tư Điềm sợ hãi muốn trấn tĩnh lại. Cô nhìn chằm chằm tin nhắn phía trên Thời Ý gửi cho mình, cô không biết mình đã xem đi xem lại câu tuyên bố lạnh lùng đó bao nhiêu lần, tự đâm đau chính mình một lần nữa, nhìn rõ hiện thực một lần nữa, thậm chí cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng vì bản thân mình không tự biết lấy mà lại còn mong đợi.
Cô không biết có nên trả lời Thời Ý hay không.
Đang do dự, câu tiếp theo của Thời Ý lại được gửi qua: "Nếu chưa ngủ thì chúng ta tâm sự. Mình có lời muốn nói với cậu." Gần như là giây tiếp theo, cô ấy nói thẳng: "Mình xin lỗi."
Phó Tư Điềm ngây ra nhìn màn hình, đầu óc trì độn, như thể lúc đó đột nhiên đọc không hiểu ba chữ ngắn gọn trên màn hình.
Sao Thời Ý lại phải xin lỗi? Cậu ấy có lỗi gì với mình? Không thích không có sai, từ chối càng không sai.
Phó Tư Điềm cắn môi, cả trái tim đang lênh đênh trong gió. Đầu ngón tay cô run rẩy, rất muốn gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505500/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.