Cậu đừng thích mình.
"Cậu đứng dậy được không Tư Điềm?" Giọng Giản Lộc Hòa như truyền đến từ nơi xa.
Cơn đau nhói ở sống lưng và xương cụt lan khắp tứ chi và trăm xương, cả người như sắp rời ra từng mảnh. Trong một khoảnh khắc Phó Tư Điềm thậm chí còn hi vọng rằng bản thân mình có thể mất đi toàn bộ tri giác.
Có lẽ như vậy sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.
Suy cho cùng thời gian vẫn sẽ trôi đi, tất cả mọi thứ cũng không phải là ác mộng, không phải cứ nhắm mắt rồi mở mắt thì nó sẽ biến mất.
"Hay là gọi 120 đi?" Bên cạnh có giọng nam nhiệt tình vang lên.
Giản Lộc Hòa mất bình tĩnh, ngay lập tức lục túi tìm điện thoại di động.
Phó Tư Điềm khẽ động cổ họng, âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên: "Mình không sao..." Cô dùng hết sức chớp mắt, chớp cho hết hơi nước đọng lại nơi đáy mắt, cắn răng chống người ngồi dậy.
Giản Lộc Hòa lập tức đưa tay đỡ lưng cô, giúp cô ngồi lên từ từ.
"Trời ơi, khuỷu tay cậu..." Lúc bấy giờ Giản Lộc Hòa mới nhìn thấy rõ, trên cánh tay phải của Phó Tư Điềm đầy vết xước, nhất là chỗ khuỷu tay bị trầy một mảng lớn, máu đỏ thấm vào da thịt, hòa lẫn với nước mưa và bùn đất, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng. "Tụi mình đến bệnh viện đi, cậu còn đau chỗ nào không, đầu thì sao, có bị đập đầu không?"
Cô ấy lo lắng quan sát.
Phó Tư Điềm khàn khàn trả lời: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505494/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.