Đừng ghét mình.
"Sao lại đột ngột vậy?" Doãn Phồn Lộ cũng mới nghe được chuyện này.
Giản Lộc Hòa thấy sắc mặt của Phó Tư Điềm không ổn bèn cố gắng hòa giải theo bản năng: "À, thật ra cậu ấy cũng mới nói với mình hai ngày trước thôi, có khi chưa kịp nói với cậu. Con người cậu ấy là vậy đó, chuyện gì cũng làm trước rồi mới báo sau."
Phó Tư Điềm nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Doãn Phồn Lộ hỏi tới: "Phía cố vấn đã thông qua chưa? Vậy ký túc xá của tụi mình chỉ còn lại ba người thôi à? Có khi nào tự nhiên nhét thêm một người nữa vào không?"
Phó Tư Điềm nhìn chiếc giường trống trải của Thời Ý, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Chắc là không đâu. Phí cư trú năm nay cũng đã đóng rồi, ít nhất là trong năm nay sẽ không." Giản Lộc Hòa đoán: "Đợi đến khi nào chuyện trong nhà cậu ấy xử lý ổn thỏa rồi, có thể sẽ quay lại ở thôi mà nhỉ?"
Không đâu. Trong lòng Phó Tư Điềm biết rõ, trừ khi bản thân mình đổi ký túc xá. Sự tồn tại của cô lại trở thành gánh nặng của một người. Nếu như biết điều, cô nên chủ động rời đi.
Thế nhưng thật là không biết xấu hổ, cô không nỡ.
Cô nhìn chiếc thang Thời Ý từng giẫm lên, lan can Thời Ý từng nắm vào, tấm ván giường Thời Ý từng ngồi lên, vào đêm hè ấy, dưới bầu trời đầy sao, Thời Ý ngồi bên cạnh cô, sự dịu dàng khi nắm lấy tay cô dẫn dắt cô chạm vào bầu trời sao vẫn còn in đậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505492/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.