Tất cả những vì sao đều thuộc về cậu.
"Chụp lén ảnh của nữ sinh lại còn đăng lên mạng xã hội, không lịch sự cũng không chu đáo."
"Nếu thích thật, hẳn là lúc ấy nên đứng trước mặt cậu mà xin thông tin."
"Làm như vậy rõ ràng là không thẳng thắn cũng không dũng cảm."
Có vẻ như Thời Ý thực sự nghiêm túc phân tích cho cô nghe lí do vì sao cảm thấy nam sinh này không tốt, không khác gì một người bạn bình thường, một người bạn thân thiết...
Trái tim vừa lên cao của Phó Tư Điềm lại rơi xuống.
Thậm chí rơi vô cùng thấp, "Thời Ý, cậu thích người dũng cảm sao?"
Dựa theo những gì Thời Ý nói, người không thẳng thắn cũng không dũng cảm – mình cũng như vậy.
Dường như Thời Ý hơi khó hiểu với câu hỏi của cô, dừng vài giây mới trả lời lại, "Định nghĩa của thích là gì?"
"Dùng từ đánh giá cao thì thích hợp hơn, phẩm chất dũng cảm, ai mà không đánh giá cao chứ."
Phó Tư Điềm dừng ở hai chữ "dũng cảm" này, ánh mắt dần tối lại.
Vậy thì, định nghịa của dũng cảm lại là gì? Nếu cô lấy hết can đảm để theo đuổi giấc mộng đẹp này, thì đó là tham lam, hay là dũng cảm?
Trần Hi Trúc vẫn còn đang quan tâm diễn biến tiếp theo, Phó Tư Điềm kể vắn tắt phản ứng của Thời Ý cho cô ấy nghe, Trần Hi Trúc lại bắt đầu tạo ra giấc mơ cho cô: "Phản ứng của Thời Ý tuyệt đối vượt qua giới hạn của một người bạn bình thường!"
Trái tim Phó Tư Điềm loạn cả lên, dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505478/chuong-40.html