Sự lăng trì ngọt ngào.
Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng lên, vội vàng trả lời: "Làm đến tháng 10 rồi."
Thời Ý mím môi, đi đến ngồi xuống đối diện cô, cầm dao rọc giấy trên bàn và mấy tờ chứng từ kế toán, "Phải làm xong trong tối nay sao?"
Phó Tư Điềm nếu còn không hiểu ý Thời Ý thì đúng là ngu ngốc.
"Thời Ý, không cần, cậu mau đi ngủ đi, mình làm thêm lát nữa là xong rồi. Đàn chị có đưa cho mình một bản đã làm xong của bạn học khác, mình đối chiếu làm theo là được."
Thời Ý giống như không nghe vào tai, "Mình dán chứng từ, cậu chép sổ."
Môi Phó Tư Điềm động đậy, muốn khuyên thêm, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Thời Ý, lòng có chút trống rỗng, lại có chút ngọt ngào. Cô thỏa hiệp, lấy giấy thừa trên bàn lót xuống bậc thềm, mời Thời Ý: "Vậy... vậy cậu ngồi đây đi, ngồi chồm hổm tê chân lắm."
Thời Ý trái lại không khách khí, đứng lên đi đến bên cạnh cô. Hai người ngồi song song trước bàn, cúi đầu làm việc.
Tiếng cắt giấy "sột soạt sột soạt" và tiếng bút "xoẹt xoẹt xoẹt" xen kẽ nhau vang lên liên tiếp trong không gian im lặng. Phó Tư Điềm chép được hai dòng sổ nhật ký liền lén nhìn Thời Ý một cái, luôn cảm thấy mình nên nói gì đó. Lại nhìn lén thêm lần nữa, Thời Ý quay đầu qua, đúng lúc tóm được cô.
Trong lúc bối rối, Phó Tư Điềm nở một nụ cười rất vô tội.
Thời Ý dời mắt đi, "Không làm ở ký túc xá là vì sợ làm ồn đến người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505468/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.