Thời Ý, cậu đang không vui sao?
Thời Ý cầm hoa trong lòng bàn tay, tim Phó Tư Điềm nhẹ nhõm, lúm đồng tiền lấp ló. Cách nửa người, cô ngồi xuống cạnh Thời Ý.
"Hoa ở đâu ra vậy?" Thời Ý tùy tiện hỏi.
Lý trí Phó Tư Điềm quay về, hết sức tự nhiên trả lời: "À, là... là đoàn thể mình tham gia phát đó." Con gái tặng hoa cho con gái vẫn là quá đột ngột đi?
Thời Ý nhướng mày: "Rồi cậu chuyển qua cho mình?"
Phó Tư Điềm chưa kịp phòng bị, trở nên khẩn trương: "Mình, mình tiện tay lấy, mình nghĩ cậu nhìn thấy sẽ vui hơn chút."
Ngữ khí của Thời Ý nhạt đi nhiều: "Thế cậu thấy mình có vui không?"
Mới nãy có? Bây giờ hình như không có? Phó Tư Điềm không biết làm sao, lúm đồng tiền biến mất, mắt ươn ướt, hai tay đặt trên đầu gối xoắn lấy ống quần trong vô thức.
Cực kỳ giống con thỏ con bị bắt nạt. Rất đáng yêu.
Thời Ý hài lòng, tiếng cười rất nhẹ phát ra: "Hoa không có, biểu cảm của cậu thì có."
Phó Tư Điềm kinh ngạc.
Thời Ý rũ mắt, hơi nghiêng người, vươn tay, đầu ngón tay dừng trên nút áo khoác của cô, "Chạy xuống gấp lắm hay sao? Cài nhầm nút rồi."
Phó Tư Điềm nghe thấy trái tim vừa mới ổn định của mình lại bắt đầu đập loạn xạ. Cô nhìn hàng lông mi của Thời Ý gần trong gang tấc, nhìn đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của cô ấy chạm lên nút áo của mình, không kiềm chế được mà nín thở.
Thời Ý rút tay về, Phó Tư Điềm đưa tay đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505466/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.