Chị yêu rồi đúng không?
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, tiếng mưa tí ta tí tách, đèn trong phòng học sáng rực, yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhẩm bài thi.
Dò lại một lần cuối đáp án trên tờ bài thi để chắc ăn không chọn sai, Phó Tư Điềm lật úp bài thi xuống mặt bàn, một tay cầm bút và thẻ sinh viên, một tay chống ghế đứng lên, kết thúc sớm 20 phút môn thi cuối của học kỳ đầu năm nhất.
Đi lên bục giảng cầm balo ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, Phó Tư Điềm mới phát hiện Thời Ý nộp bài còn sớm hơn mình, không biết là nộp khi nào. Cô ấy đứng cạnh ban công nhìn lên giếng trời, tựa như đang ngắm mưa, cũng tựa như đang thất thần, len chọc hình chó con treo trên balo của cô ấy, mặt cười hướng về phía Phó Tư Điềm.
Trái tim Phó Tư Điềm cảm thấy nhẹ nhõm theo nụ cười của nó. Cô cất bút và thẻ sinh viên vào balo, đi đến bên cạnh Thời Ý, cảm thán: "Cậu lẹ vậy."
Thời Ý quay qua nhìn thấy cô, tháo một bên tai nghe ra, "Hửm?"
Phó Tư Điềm xấu hổ, cô không nhìn thấy Thời Ý đeo tai nghe.
Thời Ý chớp mắt, phỏng đoán một chút rồi trả lời: "Cậu cũng nhanh mà."
Phó Tư Điềm cười: "Mình còn tưởng mình là người đầu tiên."
"Vậy lần sau nhường cho cậu." Thời Ý tháo nốt bên tai nghe còn lại, cất vào.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nhấp nhô. Cô đứng kề vai cùng Thời Ý, nhìn cơn mưa đang rơi xuống giếng trời: "Môn cuối đã xong, nghỉ thôi."
"Ừm." Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505460/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.