Thỏ con biết cắn người?
Phó Tư Điềm nhận lấy băng dán cá nhân từ lòng bàn tay Thời Ý, đầu ngón tay chạm được độ ấm của Thời Ý, giọng khàn khàn: "Cảm ơn."
Thời Ý rút tay về.
Phó Tư Điềm cúi đầu ngồi xuống ghế đá ven đường, lúm đồng tiền len lén hiện ra, ngại ngùng và vui vẻ, "Quán ăn cũng có bán băng dán cá nhân à? Sao cậu biết giày của mình cọ chân?"
"Không có bán, mình may mắn xin được ở chỗ khách đến ăn cơm." Thời Ý đi lâu có chút nóng, vén tóc phía sau gáy ra trước vai để tản nhiệt. "Mình nhìn tư thế đi đường bên chân phải cậu, đoán đó."
Phó Tư Điềm cởi giày, cởi vớ, cắn môi nói: "Thời Ý, cậu tinh tế thật."
Thời Ý rất thích dáng vẻ ngại ngùng của cô, ánh mắt chạm vào gót chân rướm máu tróc một miếng da lớn, phủ nhận, "Cũng không phải, tùy người."
Động tác của phó Tư Điềm ngừng lại, vội vã ngẩng đầu nhìn Thời Ý, trong đôi mắt kiềm nén sự kinh ngạc mừng rỡ cùng mong đợi.
Thời Ý không phát hiện ra, nói tiếp: "Người bình thường bị đau chân, đều sẽ tự mình nói ra." Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Sao cậu không nói với mình?"
Chỉ vậy thôi à. Phó Tư Điềm thất vọng cúi thấp đầu, "Mình ngại nói."
"Chuyện này có gì mà phải ngại?"
Phó Tư Điềm dán băng cá nhân, nhỏ giọng trả lời: "Mình sợ cậu thấy mình lắm chuyện." Dừng chốc lát, cô lại sợ Thời Ý hiểu lầm mình xem cô ấy là người hà khắc, nói thêm: "Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505456/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.