Duyên phận gặp lại sau bao năm xa cách.
Bao năm nay cô là người sống bằng cách nhìn sắc mặt người khác, Trình Giai Lạc còn không thèm che giấu, biểu thị sự khinh miệt cùng ngạo mạn trắng trợn, cô gần như nhận ra ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn vờ như không nhận ra, lại nở nụ cười với Trình Giai Lạc: "Không đủ, thêm năm nghìn đi. Đồ của cậu đâu chỉ nặng, là siêu nặng."
Trình Giai Lạc mạnh tay chụp lấy đồng xu đang xoay trên bàn, bàn tay va chạm với mặt bàn phát ra tiếng vang chói tai, đâm vào trong lòng Phó Tư Điềm.
"Vậy thêm năm đồng nhé?" Thái độ của Trình Giai Lạc không có chút nào là muốn giỡn với cô, cậu ta hất cằm, cười như không cười nhìn Phó Tư Điềm: "Tôi nghe nói những người vừa học vừa làm như các cậu có rất nhiều loại công việc bán thời gian, hỗ trợ gọi cơm, lấy bưu phẩm cũng là một dạng để kiếm thêm thu nhập. Trước đây là do tôi không hiểu tình hình nên khất nợ cậu mấy lần, ngại quá."
Phó Tư Điềm đeo túi đi ngang qua Trình Giai Lạc, đi đến bồn rửa tay cạnh ban công. Cô đưa lưng về phía Trình Giai Lạc, dùng hết sức xoa lấy dấu hằn do túi dệt tạo ra trên hai tay, bình tĩnh trả lời: "Mình cũng có nghe nói, có điều mình không làm công việc chạy vặt này, cậu hiểu lầm rồi."
Cô tắt nước, trở vào trong ký túc xá, đứng sau lưng Trình Giai Lạc, duỗi tay cầm lấy một viên kẹo trên bàn Trình Giai Lạc, khẽ nói: "Nếu cậu ngại thì lấy viên kẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505448/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.